Nàng ta thực sự nghĩ không ra, vì sao Đại Minh coi ôn hòa thân mật, phong độ phiên phiên là cái đẹp mà lại mọc ra một tên quái vật như vậy, cái miệng độc thực sự có thể giết chết thiên quân vạn mã, cũng có thể khiến người ta sinh ra xung động muốn chặt hắn làm tám khối.
"Ta... Ta chết cũng sẽ không gả cho ngươi!" Tháp Na Ăn nói vụng về chỉ có thể nắm chặt quyền đầu, đành lặp đi lặp lại những lời này.
Tần Kham xòe tay, mỉm cười nói: "Biết rồi, không cần phải lặp đi lặp lại nữa, ngươi xem, ta không muốn cưới ngươi, mà ngươi cũng không muốn gả cho ta, kỳ thật giữa ta và ngươi không phải là đối lập, mà là thống nhất, giữa chúng ta không nên có mâu thuẫn xung đột, đúng không?"
Tháp Na suy nghĩ một chút, sau đó đành gật đầu.
Cẩu quan Hán nhân Trước mặt này tuy rằng rất đáng ghet, nhưng lời nói của hắn không sai, nàng ta và hắn không hề có mâu thuẫn, anh không muốn cưới, ả không muốn gả, lại không hề có quan hệ lợi ích, nàng ta và hắn chỉ có thể xem như người qua đường.
Tần Kham cười tươi như hoa: "Vậy la được rồi, cái gọi là hôn sự của ngươi và ta, tất cả đều là cha ngươi một phía tình nguyện, ngươi không muốn, ta cũng không muốn, ngươi ta đều là người bị hại, ta và ngươi đã không có xung đột, cũng không có mâu thuẫn, lúc mới gặp ta còn nhìn ra sát cơ của Lý Cảo, phái người ra ngoài thành Liêu Dương cứu ngươi một mạng, Đóa Nhan Vệ các ngươi trăm năm qua ba mặt thụ địch, chịu đủ chèn ép, ngay cả cơ bản nhất cơ bản nhất cũng không được giải quyết, sự có mặt của ta đã mang đến ánh sáng và hy vọng cho bộ lạc của các ngươi, cho nên, ta chẳng những không có thù với ngươi, ngược lại còn có ơn với ngươi, đúng không?"
Tháp Na lại cắn răng gật đầu.
Trong mắt Tần Kham mang theo nét cười, nhưng lại thở dài: "Ngươi xem. Ta Ta đối với ngươi có ân huệ lớn như vậy, chẳng cầu ngươi tán tụng vỗ mông ngựa. Nhưng ít nhất cũng đừng có thấy ta là chửi, thậm chí còn muốn giết ta cho thống khoái, ngươi cớ sao cứ muốn làm như vậy?"
Cơn tức của đầy bụng dần dần biến mất, khí thế bức người vừa rồi khi xông vào nha môn dưới cá lưỡi dẻo quẹo của Tần Kham đã bị lừa cho trôi hết, lúc này nàng ta có chút đuối lý mở to đôi mắt trong veo như nước, vẻ mặt có chút thất thố, tròng mắt đảo quanh, không dám nhìn Tần Kham, chột dạ đến cực điểm.
Tiểu cô nương có chút lỗ mãng, tính cách cũng rất cương liệt, đáng tiếc người Mông Cổ tính tình ngay thẳng, hơn nữa không rành thế sự, chơi tâm nhãn không chơi được người khác, đấu võ mồm cũng đấu không lại người khác. Trong mấy câu nói đã khiến nàng ta xì hết tâm khí.
Tần Kham cũng cảm thấy một đại nam nhân mà đi lừa gạt một tiểu cô nương đơn thuần thực sự rất có cảm giác tội ác.
Lòng dạ bất nhất là sự hình dung chân thật nhất về Tần Kham, cảm giác tội ác trong lòng chỉ chợt lóe lên rồi tắt ngay, Tần Kham ngoài miệng vẫn không buông tha người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tháp Na, sắc mặt chính nghĩa "chúng ta giảng đạo lý đi".
"Tháp Na, ngươi là cô nương xinh đẹp thiện lương, Phụ thân ngươi nói ngươi đối với đàn dê chăn thả cũng không nỡ quất roi, ngươi nói cho ta biết, vì sao ta giúp ngươi nhiều như vậy, cho ngươi ân huệ lớn như vậy, lại đổi lấy những lời nói chua cay của ngươi. Ngươi nói xem là vì sao đi?"
Tháp Na sắc mặt xấu hổ: "..."
Ngữ khí của Tần Kham rất nhanh biến thành thấm thía: "Ngươi xem, ta nói như vậy. Ngươi chắc đã biết mình làm sai. Tháp Na, làm sai không sao cả, đừng cảm thấy xấu hổ, con người ta ai cũng có lúc sai, ta cũng vậy thôi, tuy rằng người Hán và người Mông Cổ chủng tộc khác nhau, nhưng thái độ đối với chân lý của chúng ta là như nhau, sau khi làm sai thì chúng ta nên như thế nào?"
Tháp Na do dự một lát, nói nhỏ như muỗi kêu: "Xin lỗi. . ."
Tần Kham mỉm cười vui mừng: "Đúng rồi, đây mới là thái độ sau khi làm sai, xin lỗi sẽ không làm mình thấp hơn người ta một bậc, ngược lại khiến ta xem trọng ngươi hơn, Tháp Na, ngươi có được sự tôn kính của ta để báo đáp sự thẳng thắn của ngươi, ta quyết định nói cho ngươi biết một biện pháp để hủy bỏ hôn sự."
Tháp Na hai mắt sáng rực, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu vừa rồi lập tức biến thành rạng rỡ.
"Biện pháp gì? Nói mau đi."
Thấy bộ dạng vội vàng muốn được thoát ly khổ hải này của Tháp Na, trong lòng Tần Kham không khỏi có chút không thoải mái.
Tâm lý của nam nhân rất kỳ quái. Không muốn cưới nàng ta là một chuyện, nhưng vẻ mặt giống như mong ngóng thoát thân khỏi kỹ viện để hoàn lương của đối phương không khỏi khiến hắn tự ái, gả cho mình chẳng lẽ thực sự khủng bố như vậy sao? Rất nhiều nữ tử nhà lành và không phải nhà lành ở kinh sư đều khóc gào muốn gả cho mình còn không được, cho dù làm tiểu thiếp cho mình cũng nghĩa vô phản cố, nhìn thái độ của cô ả phiên bang này đi, thẩm mỹ quan so với tính cách của nàng ta còn hỏng bét hơn.
Tâm tình khó chịu, chủ ý đưa ra cho Tháp Na tất nhiên là không thể cao minh đi đâu được, thậm chí là rất xấu.
"Tháp Na, ngươi có biết mộ tổ nhà ngươi chôn ở đâu không?"
"hả?" Tháp Na ngạc nhiên: "Để làm gì?"
"Thế này nhé, ngươi gọi cha ngươi tới trước mộ tổ, sau đó uy hiếp hắn, nếu cha ngươi cứ bức ngươi phải gả cho ta, ngươi sẽ đào mộ tổ nhà ngươi lên. Chuyện này ta đã làm rồi, rất hiệu quả."
Lừa được Tháp Na đi rồi, tâm tình của Tần Kham rất thoải mái, rảnh rỗi khi dễ tiểu cô nương một chút, coi như là ở tái ngoại lạnh lẽo nhàm chán này tìm chút chuyện vui đi, rất khoái cảm.
Liên tục vài ngày chỉnh đốn và thanh lý biên quân Liêu Đông, thậm chí dưới sự ngầm đồng ý của Tần Kham giết mấy tên tướng lãnh không phục, vị phó tổng binh Liêu Đông đô ti Diệp Cận Tuyền này cuối cùng cũng thành lập được quyền uy của mình, tiếp sau cải biên và trỗn lẫn biên chế và phân phối lại về vệ sở đối với biên quân tiến hành khá thuận lợi, không có ai còn dám vuốt râu hùm nữa.
Từ xưa tới giờ, bất luận tỏ rõ chân lý hay là tà thuyết với thế nhân, luôn không thể tránh được đao quang kiếm ảnh, tránh được giết chóc và máu tanh, nhưng không tránh được vô số xương cốt lót trên cầu thang đi tới đỉnh tháp.
Không liên quan tới chính nghĩa và tà ác, các bên đều có lý do không thể không làm của mình.
Quan văn bổ sung của Lại bộ lục tục đến nơi, quân chính ai ngồi yên chức nấy, một hồi phong ba cực lớn dần dần bình tĩnh, khâm sai về kinh sư cũng đã được xếp đặt trong hành trình của Tần Kham.
Trong kinh sư, Lưu Cẩn đang hô phong hoán vũ, nuốt mấy phun sương, quyền thế ngút trời cực thịnh một thời, không về ngáng chân hắn thì chỉ sợ sẽ làm Lưu công công sinh ra cảm giác anh hùng vô mịch, chỉ cầu một bại, như vậy không tốt, đối với người cuồng vọng cần phải đúng lúc tát cho hắn một bạt tai, để hắn tỉnh táo lại, tóm lại, Liêu Đông không thể ở lại nữa.
Thảo nguyên Tái bắc, bờ sông Khắc Lỗ Luân.
Mục nhân Mông Cổ cưỡi khoái mã đuổi dê, phát ra những như hét tục tằng, các cô nương Mông Cổ mặt bị gió lạnh thổi cho đỏ bừng nhìn những hán tử đuổi nhau trên lưng ngựa, phát ra những tiếng cười phóng túng, không chút ngượng ngùng tụ tập thành nhóm chỉ vào những hán tử ở xa xa mà bình luận.
Người già Bên cạnh thì mắt nhắm hờ, nhìn người trẻ tuổi bồng bột đắm chìm trong tình yêu, không khỏi cười nhạt, bắt đầu nhớ lại tình yêu khi mình còn trẻ, khẽ lẩm bẩm thất ngôn Mông Cổ nào đó, thê lương mà ngọt ngào.
Một hoàng kim đại trướng đứng sừng sững giã dày lều trại ở ven bờ.
Tất cả người Mông Cổ đi ngang qua đều nín thở, không dám phát ra một chút thanh âm, không chỉ như vậy, hơn nữa còn phải thành kính đặt một tay lê ngực hành lễ về phía hoàng kim đại trướng, sau đó mới chậm rãi đi qua.
Tòa đại trướng này đại biểu cho sự kiêu ngạo của người Mông Cổ, trong ngàn năm lịch sử có một thời sáng chói.
Bởi vì chủ nhân của nó là hậu nhân của Thành Cát Tư Hãn, trên đời duy nhất có tư cách dùng màu vàng kim làm phần nóc của lều chỉ có thủ lĩnh của bộ lạc, chủ nhân mỗi một đời của nó có tên khác nhau, nhưng bọn họ đều có một thân phận như nhau, "Hoàng kim Khả Hãn" .
Hoàng kim Khả Hãn đời này là Bá Nhan Mãnh Khả, thống lĩnh các bộ lạc lớn nhỏ của Thát Đát, trừ Hoàng kim Khả Hãn ra, hắn còn có một danh hiệu được truyền nhiều đời, là Đạt Duyên Khả Hãn, cái gọi là "Đạt duyên", Hán nhân thường lý giải nó là biến âm của "Đại nguyên", trên thực tế trong tiếng mông là "tháp dương", ý là "Khả Hãn của Toàn thể", danh hiệu này cũng là danh hiệu hậu nhân trực hệ của Thành Cát Tư Hãn truyền xuống.
Trong Hoàng kim đại trướng, Bá Nhan Mãnh Khả đang chiêu đãi khách nhân từ phương xa đến.
Bá Nhan Mãnh Khả hơn bốn mươi tuổi, là đại hán dáng người phi thường khôi ngô, mặt đầy râu, mắt thỉnh thoảng hơi híp lại, trong mắt thường xuyên hiện lên một đạo tinh quang sắc bén như chim ưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]