"Vô độc bất trượng phu, vốn định bình thản giải quyết, nhưng hiện giờ xem ra phải chết mấy người rồi." Tần Kham cắn răng, trong ánh mắt sát khí tất lộ.
Đinh Thuận ôm quyền thật mạnh, trên mặt là một mảng lo lắng: "Đại nhân có chủ ý gì mau nói ra đi, mọi người sắp đến kinh sư rồi."
"Đám đồng hành Áp giải những nhân chứng này ngươi đều quen chứ?"
"Rất quen, Mưu soái từ kinh sư điều động ra ngoài một bách hộ và mấy tên tổng kỳ chuyên lùng án, thuộc hạ trước kia thường xuyên uống rượu với bọn họ."
Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói: "ngươi tới Tần phủ tìm ta quản gia của ta, bảo bỏ ra một vạn lượng bạc, sau đó ngươi tự mình đi một chuyến, chia bọc cho họ để bịt miệng."
Đinh Thuận ngẩn ra: "Vì sao phải bịt miệng họ?"
"Bởi vì... Ta muốn giết chết toàn bộ những nha dịch nhân chứng này trên đường."
Đinh Thuận kinh ngạc một chút, tiếp theo ôm quyền nói: "Vâng."
"Không chỉ như vậy, chuyện còn chưa xong, án tử này không thể thiếu nhân chứng, giết người thì phải bù vào, ở trong chiếu ngục tìm một số tử tù khẩu âm Giang Nam, cho phí an gia nhiều một chút, bảo bọn họ giả mạo nhân chứng."
Đinh Thuận hiếu kỳ nói: "Giả mạo nhân chứng rất đơn giản, vì sao phải giết tử tù?"
"Bởi vì sau khi ba pháp thi thẩm định xong, những tử tù này phải phân tán ra khỏi kinh, sau đó bọn họ cũng nên chết, nếu không người hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052152/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.