Ăn mắng đã thành thói quen của Lưu Cát, Tần Kham liên tục mắng "Lão hỗn đản" hắn cũng không ngại, nhiều năm như vậy, những lời công kích ác độc hơn hắn đã trải qua nhiều rồi, vẫn gắng chịu nhục. Có điều làm Lưu Cát cảm thấy không thể tin được là, Tần Kham không ngờ cự tuyệt ý cầu hòa của hắn.
Đầu óc của Người trẻ tuổi này bị lừa đá à? Chẳng lẽ còn muốn đấu tiếp với hắn? Lấy gì mà đấu?
Trong lòng Tần Kham rất chua sót.
Vừa rồi mỗi một chữ hắn nói ra đều là thực tâm thực lòng, thật sự hắn rất không muốn tiếp tục đối địch với Lưu Cát nữa, chỉ cần là người bình thường đều nên minh bạch đạo lý "Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt", Tần Kham so với người bình thường thì càng hiểu hắn, nếu hắn là nhân vật chính của sự kiện, nhất định không nói hai lời lập tức bắt tay giảng hòa, thậm chí tiêu tiền tiêu tai cũng nguyện ý chi, đại thần Lưu Cát này hắn không thể quật ngã được.
Đáng tiếc nhân vật chính của nhân vật chính không phải là hắn mà là nhạc phụ của hắn.
Đỗ Hoành không phải người bình thường, người bình thường không làm ra chuyện ngu xuẩn như lấy trứng chọi đá này, nhưng Đỗ Hoành lại cố tình làm, hơn nữa chết cũng không hối cải. Nếu hôm nay Tần Kham âm thầm đạt thành giao dịch với Lưu Cát, Đỗ Hoành thật sự sẽ bị tức chết, không tức chết thì cũng đập đầu tự tử mà chết, giao dịch này nếu thành, chẳng khác nào xóa bỏ tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052151/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.