Đỗ Yên đu hết sức hào hứng, tiếng cười như chuông bạc réo rắt len lỏi khắp mọi ngóc ngách nội viện… Từ khi Tần Kham bắt đầu nhận thức nàng thìtrong ấn tượng của hắn nàng vẫn luôn là một cô gái thuần khiết hoạt báttràn đầy sức sống, luôn luôn lạc quan cởi mở, có thể nói là sống khônghề uổng chút thanh xuân nào.
Tần Kham lẳng lặng đứng ở phía ngoài cổng vòm, khóe miệng khẽ phác một nét cười mà chính bản thân hắn cũng chẳng hề phát hiện.
Là hâm mộ thì phải?
Ngẫm lại kiếp trước của mình thoáng cái đã vụt qua mất lứa tuổi đẹp đẽnày, chỉ để lại vài ký ức nhạt nhòa cùng những câu than thở tầm thường,họa chăng còn có dăm ba sự việc mà tới nay vẫn còn đau đớn tiếc nuối...
Tần Kham cứ thế đứng ngơ ngác nhìn chăm chú cặp lúm đồng tiền hạnh phúccủa Đỗ Yên, trong lòng chẳng rõ là ghen tị hay bồi hồi… hắn sống hai đời nên lúc này tuy rằng sinh lý mới mười chín tuổi nhưng tâm lý thực ra đã hoàn toàn như một ông chú ba bốn chục cái xuân xanh vậy.
Tần Kham ngẩn người, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Đỗ Yên trên bàn đudây, trong đầu chìm đắm vào hồi ức… hắn không hề phát giác Đỗ Yên lúcnày đã đu chậm dần lại rồi dừng hẳn, ánh mắt của ông chú kỳ quặc ở ngoài cửa vòm khiến nụ cười của nàng như nóng bừng lên, giơ tay nhấc chânbỗng hết sức mất tự nhiên, một ráng mây đỏ chợt lặng lẽ lan dần từ chiếc cổ trắng nõn cho tới tận hai lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2051984/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.