Phát tài!
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Tần Kham bước ra khỏi phòng trọ của Đường Dần.
Ý nghĩ này khiến hắn không nhịn được mà nhảy dựng lên kêu to vài tiếng "Oh yeah!".
Khi trước Đỗ Yên trăm phương ngàn kế muốn moi ra chủ ý của Tần Kham vớiĐường đại tài tử là cái gì, kỳ thật Tần Kham tính toán chính là cái chủ ý này.
Nói văn vẻ dễ nghe thì gọi là ‘Mượn nhờ gió đông’, còn dân dã thì nói khó nghe hơn một chút là ‘Chó mượn oai hùm’.
Đường Dần vốn đã thơ họa song tuyệt, nếu như đem thêm một ít văn vẻtruyền lưu thiên cổ ném thêm vào cái quầng sáng vốn đã cực kỳ chói mắtcủa hắn thì giá trị và lợi ích kinh tế của những thứ này trên thịtrường nhất định là một con số kinh người.
Đây cũng là lý do Tần Kham chọn cách ‘Chó mượn oai hùm’ chứ không thò mặt ra mạo xưng tài tử với đời đấy.
Một thằng chẳng có miếng danh vọng tiếng tăm gì như Tần Kham, thậm chícòn là loại tú tài gà mờ đã bị cách đi công danh nếu dám cầm một mớthiên cổ danh tác ra đường rêu rao ông ổng thì chờ đợi hắn trăm phầntrăm không phải là sự tán thưởng của đám Giang Nam sĩ tử mà là một trậnquần ẩu lên bờ xuống ruộng của toàn bộ tập đoàn văn nhân rồi.
Cái vật như kiểu danh vọng này quả thực là có thể thấy cũng có thể sờđược đấy nhé. "Ba năm im hơi, bỗng nhiên nổi tiếng" - Loại sự tình nàynếu như quả thật xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2051970/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.