🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Liệt Phong nhìn đến bọn họ bàn tán, tức tối nói " Thương Vương chính là người được Hoàng Thượng trọng dụng, nhiều lần giải quyết vấn đề nạn đói, đê điều, giữ cho các ngươi ấm no. Hôm nay lại đem hắn ra bàn chuyện, đúng là không biết xấu hổ"

Mộ Dung Mặc Nhiên bất ngờ, không ngờ vị Hoàng Đệ này lại ra mặt bảo vệ hắn, vốn hắn không quan tâm những lời bàn tán qua lại, Mộ Dung Liệt Phong là nhi tử của Hoàng Quý Phi, lại vì hắn đối đầu với dân thường.

Dạ Tử Ly âm thầm đưa ngón cái, hảo hoàng đệ. Tiếc rằng Mộ Dung Mặc Nhiên không nghe được. Chỉ mong kết truyện thay đổi, thiếu niên này không bị hai huynh đệ kia giết chết. Hắn không đáng có này kết cuộc.

Bị nói đến ngượng ngùng, kể chuyện lão giả cũng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Xung quanh tiếng bàn tán dần một ít trở về bàn ăn. Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn qua hắn như có như không cười nói "Hoàng Tử, ngươi thiệt hiểu rõ Thương Vương"

Mộ Dung Liệt Phong cụp mắt không trả lời. Cái này là hắn lén đi nghe trộm mỗi lần Ngũ hoàng huynh nói chuyện với Phụ Hoàng. Dạ Tử Ly gắp một miếng thịt vào chén hắn, chật lưỡi nói " Liệt Phong ta nói mai mốt đệ không cần ra mặt nói giúp bọn họ. Bọn họ a, thế lực hùng mạnh, võ công cao cường. Ta nói đệ nên lo cho bản thân trước"

Mộ Dung Mặc Nhiên không vui uống lên ly rượu. Dạ Tử Ly thấy được cũng nâng lên chén " Huynh Đệ uống một mình, nào cạn"

Mộ Dung Liệt Phong cũng cầm lên ly rượu, cho dù Dạ Tử Ly đã nhiều lần can ngăn. Nói gì 16 tuổi không được uống nhưng có vẻ ở thời đại này không quan trọng.

Một lúc sau cả hai đã ngà ngà say. Mộ Dung Liệt Phong tuổi nhỏ lại lần đầu uống nhiều như vậy đã trực tiếp ngất tại bàn. Mộ Dung Mặc Nhiên phất tay, thuộc hạ đã nhanh chóng đưa hắn ra về. Chỉ còn lại Dạ Tử Ly tay chống cầm nhìn hắn " Tiêu Viêm đại ca, ngươi nói ngươi rốt cuộc là ai? Gia thế sao có thể mạnh như vậy"

Hắn cười nhạt " Ta có thể là ai? Không phải chính lại đại ma đầu Tiêu Âm Cung"

" Đại ma đầu ? Bọn họ gọi ngươi như vậy sao?" Nói rồi nàng nhìn hắn qua lại

" Chính là không giống"

" Không giống?" Hắn hứng thú lại hỏi.

Nàng gật đầu " Không giống, ngươi không phải này đó đại ma đầu. Ngươi chính là tốt nhất nam tử ta từng gặp ở đây"

Trong ký ức của nàng sau khi xuyên không qua đây. Tiêu Viêm năm lần bảy lượt cứu nàng, còn giúp nàng ra khỏi hoàng cung. Không biết hắn có gì ý đồ nhưng hiện tại cũng chưa gây hại gì đến nàng. Huống hồ nếu muốn hắn sẽ giết nàng được như chở bàn tay.

Hắn bất ngờ nàng lại như thế nghĩ về hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên đột nhiên ôm lấy eo nàng vận khinh công bay đi. Chỉ thấy loé lên một cái đã đến một bờ hồ. Nàng choáng váng ngồi bệt xuống đất. Một định thần nhìn xung quanh, mọi thứ lại xoay vòng tròn.

Chỉ cảm nhận được Tiêu Viêm cũng ngồi xuống bên cạnh, lúc này nàng mệt mỏi tựa vào vai hắn. Chỉ thấy hắn đột nhiên cứng đờ người.

Dạ Tử Ly trong men say nhìn xuống bờ hồ tĩnh lặng nói " Tiêu Viêm, ngươi đối ta thật tốt. Ta thật sự không muốn gả cho Tuyết Vô Ảnh"

Hắn biết được nàng không muốn, từ tốn thả lỏng vai, không hiểu sao lại bật lên câu hỏi " Vậy còn Vân Phi Vũ"

" Vân Phi Vũ? Nếu thật sự phải gả cho Tuyết Vô Ảnh, ta thà gả cho Vân Phi Vũ. Ít nhất ta còn được ở Huyền Vũ" Nàng thở dài, đột nhiên nghĩ đến gì đó nhòm người dậy, mặt như đối diện mặt hắn.

Mộ Dung Mặc Nhiên chững lại nhìn lên tuyệt sắc dung nhan, hắn không nghĩ đến một ngày bản thân lại như vậy đắm chìm vào nàng dung mạo. Mộ Dung Ngữ Lam bình thường son phất nồng nặc, hôm nay lại như vậy nhẹ nhàng, toát lên mỹ mạo khí chất.

" Tiêu Viêm, ngươi thật sự không có khác thân phận. Ngươi có thể hay không lấy ta?" Nàng hồi hộp nhìn hắn, tim bất giác đập loạn xạ, đây là thích sao?

Hắn như sét đánh giữ trời ngây ngốc nhìn nàng. Dạ Tử Ly ngượng ngùng lại như cũ nhìn thẳng hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên chỉ thấy thời gian như ngừng động, lại rất muốn hôn nàng.

Không ngờ hắn thật sự đã làm, không biết là do hơi men, hay hắn muốn như vậy, chỉ thấy Mộ Dung Mặc Nhiên đưa tay kéo nhẹ đầu nàng. Môi đặt đi xuống, Dạ Tử Ly mở to đồng tử, tim càng đập dữ dội. Hắn lại như không dừng lại được , môi nàng như có vị ngọt, hắn càng lúc càng muốn thêm.

Nàng cũng thuận thế choàng tay qua cổ hắn. Xung quanh cảnh vật như ngưng động. Mặt hồ ánh lên vầng trăng sáng rọi. Đến lúc hắn ý thức được bản thân, đã thấy bản thân nằm đè lên nàng thân mật, môi đã trên cần cổ trắng nõn. Nhìn đến Mộ Dung Ngữ Lam y phục sọc sệt, đã lộ đến phần ngực trắng nõn. Hắn đen mặt, nhanh chóng đẩy nàng ra. Chỉnh lại y phục.

" Tiêu Viêm?" Nàng không hiểu sao hắn lại tức giận, như đang lo sợ. Tại sao?

" Hôm nay hãy quên đi" lần đầu nàng nhận ra hắn như thế lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.