Thấy Lăng Thù lắc đầu, Đỗ Huệ Lương hơi thất vọng, nhưng hai con ngươi của hắn vẫn là thần thái sáng láng .
Lăng Thù biết nhà biên kịch Đỗ sắp bắt đầu kể chuyện xưa rồi.
“Nói đến Soul……” Đỗ Huệ Lương chậm rãi phẩm một ngụm rượu: “Thủ pháp giết người của người này quả thực là nghệ thuật, vô luận cảnh sát hình sự bố trí chặt chẽ cỡ nào, hắn đều có thể từ giữa ngàn người thần không biết quỷ không hay ‘bùm’ một cái.”
Đỗ Huệ Lương nhắm mắt lại, ung dung nói: “Vỡ nát đầu mục tiêu.”
Lăng Thù:“……”
Cao Giám Thành:“……”
Lý Hạo Tân:“……”
Quan Hải:“……”
Tần Tinh Hồn:“……”
Khóe miệng mọi người hơi run rẩy, tưởng tượng thấy tình cảnh đầu một người bị vỡ nát –
Cái gì máu bắn tung tóe, cái gì óc não a……
Cái này xem là nghệ thuật sao……
Đỗ Huệ Lương không hề cảm thấy bầu không khí bên cạnh đột nhiên im ắng, tự ý nói ra: “Tôi lúc đó còn là một phóng viên, ở họp báo cấp quốc tế tình cờ thấy được cảnh tượng sau khi hắn giết người, thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát.”
Hắn nuốt nước miếng một cái: “thân thủ nhanh nhẹn dứt khoát, ngay cả camera của tôi cũng chụp không được hình dáng của hắn. Lần đó sau khi nhìn thấy hắn, tôi liền điên cuồng tìm kiếm tư liệu của sát thủ này, cuối cùng rốt cục vạch ra một kế hoạch.”
“Kế hoạch thành công, tôi chụp được hình của hắn.” trong mắt Đỗ Huệ Lương có ánh sáng hiện lên, làm cho cả thân hình béo phì đều có vẻ rất có tinh thần.
Lăng Thù nhàn nhạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-choi-vong-du-chi-di-hiep-tinh-duyen/1289246/chuong-23.html