Lương Thần nhìn mấy tin nhắn, vuốt vuốt ngực, hít sâu một hơi. 
Tranh Tử: "Xin lỗi... vừa mới cúp điện." 
Lục Cảnh chỉ trả lời hai chữ: "Ra vậy." 
Lương Thần đọc tới đọc lui hai chữ này vài lần, trong lòng thấy hụt hẫng, ngoài cảm giác phiền muộn còn có tiếc nuối khôn tả. 
Vừa rồi sao lại bỏ chạy... Sao lại trốn... Nếu nhìn thêm một chút nhất định có thể tìm thấy Lục Cảnh, thật không thể hỏi thẳng cậu ngồi ở chỗ nào được. 
Nhưng nếu cậu ấy gặp mình có thể dọa cậu ấy không nhỉ? 
Cậu ấy hẳn sẽ vui sướng khôn xiết nhưng mình như vậy sẽ bại lộ, cũng thật xấu hổ quá... 
Lương Thần đấu tranh tâm lý trong đầu, cuối cùng trở nên hỗn loạn, ngã lên giường, trời đất quay cuồng. 
Không cam lòng nên chỉ có thể tự hành hạ bản thân. 
Cô lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường nhưng cũng không thể nghĩ được gì, lại ngồi dậy gửi tin nhắn cho Lục Cảnh. 
Cô cảm thấy mình nên nói gì đó. 
Tim vẫn đang đập liên hồi, hơi thở nóng rực, bàn tay đầy mồ hôi, cô gõ xong rồi lại xóa, tới lui như thế mấy lần, suy nghĩ cả nửa ngày để tìm cách sắp xếp ngôn ngữ diễn đạt. 
Tranh Tử: "Hôm nay chưa học được cách nhảy cửa sổ, chiều mai có chơi không?" 
Tin nhắn vừa gửi đi, Lương Thần thật muốn cho mình một cái tát. 
Lý do gì vậy trời? 
Lương Thần đang do dự có nên thu hồi tin nhắn không thì Lục Cảnh trả lời. 
Lần này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-thuong-de-tranh-yeu-tham-kho-phong/3548954/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.