Cố Hoài Dương cảm kích hướng anh nói lời cảm ơn, Tiết Tư Dật ngẩn ra, không nghĩ tới y là người lễ phép, nghĩ thầm sau này hợp tác với y không sợ có chuyện ngoài ý muốn, dù sao nghệ sĩ bây giờ rất khác, dưới ánh đèn sân khấu cùng sự hoan hô của nhiều người liền dễ dàng đối tính, tự cho cả vũ trụ này đều của mình, những người đó phần nhiều là nhờ vào một bộ phim mà lên hoặc đột nhiên ăn may được chú ý đến, sau đó hoàn toàn không còn tin tức, anh hi vọng nghệ sĩ dưới tay mình sẽ không rơi vào tình trạng đó. Nửa tiếng sau, Tiết Tử Dật giúp Cố Hoài Dương mượn một bộ trang pục, lái xe chở y đến đài truyền hình thu tiết mục, Cố Hoài Dương ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Nhiếp Minh Viễn, “Hôm nay em phải đi qua tiết mục, không ăn cơm với anh được.” Tin nhắn gửi tới là lúc Nhiếp Minh Viễn đang chuẩn bị rời phòng làm việc tan ca, nhận được tin nhắn của Cố Hoài Dương liền ngừng bước, trở lại bàn làm việc nhấn nút gọi cho Đường Vũ, “Lấy cho tôi một ly cafe.” Tâm tình Đường Vũ vốn đang tốt, nháy mắt tiêu tán thành cát bụi, suy đoán hôm nay sẽ lại phải tăng ca, nếu không Nhiếp Minh Viễn sẽ không cần cafe, oán giận hắn không chịu tan việc về nhà cùng Cố Hoài Dương dùng cơm (lần trước trong lúc vô tình anh đã thấy hai người ở trong nhà hàng),chứng thật hoài nghi của anh là đúng, Nhiếp Minh Viễn quả nhiên đem Cố Hoài Dương bỏ vào túi, tốc độ đổi bạn trai so với giăng lưới bắt cá còn nhanh hơn, đợt trước còn tưởng hắn đang chơi đùa với Quý Mộ Ảnh, xoay người một cái đã cùng Cố Hoài Dương thân mật, nhưng gần đây hắn trở nên an phận rất nhiều, mặc dù có chút quỷ dị nhưng nói không chừng là công lao của Cố Hoài Dương, trùng hợp hôm nay y đi quay tiết mục, ông chủ của bọn họ liền ở lại dày vò nhân viên. Tiết mục tối nay Cố Hoài Dương sẽ xuất hiện là “Twinkle”, đội chế tác đều là người có tiếng, tiết mục độc đáo mới mẻ, người dẫn chương trình nhanh nhạy, biết cách biến hóa dẫn dắt mọi người trò chuyện say sưa. Tiết mục áp dụng theo phương thức toàn dân giải trí, thường xuyên mời người nổi tiếng đến tham gia, trong suốt quá trình xen kẽ ca hát, nhảy múa, trò chơi, diễn xuất ứng biến, cùng với khán giả giao lưu trêu đùa, nhanh chóng được mọi người quan tâm. Kì này tổ kịch “Ngâm Mộ Giang” bọn họ được người ta đặc biệt mời tới, tham gia chủ yếu là diễn viên, ví như Quý Mộ Ảnh, Cố Hoài Dương, Lý Mật Nhi, Hình Lan cùng một số nhân viên đến tham gia, thứ nhất để tuyên truyền, thứ hai để kéo thêm tỷ suất người coi. Tivi giải trí coi trong ratings, nhân khí, quảng cáo truyền bá, nếu phương thức quảng cáo và ratings không cao, vậy người bên sản xuất sẽ gặp trở ngại, vốn chỉ cần lấy danh tiếng của Canh Giờ đã có thể xưng bá thiên hạ, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một cái Trình Giảo Kim, một bộ phim do Quân Hào đầu tư sản xuất tên “Thất Khống”, bộ phim kia từ kịch tình cho đến đội hình diễn viên đều rất ưu tú, có diễn viên thực lực Lăng Vũ Phi, Tiểu Huyên, đài truyền hình lớn không nhiều, vậy mà bọn họ đã giành trước đi nhiều con mồi tốt, thời gian phát sóng đã sắp xếp xong, ratings một đường tăng từ vị trí thứ năm nhảy vọt lên thứ hai, Karl rất nhanh cảm giác được nguy cơ, lập tức dàn xếp để mọi người tham gia tiết mục tuyên truyền. Cố Hoài Dương biết được còn có một số diễn viên cùng nhân viên khác trong tổ kịch tham gia mới thoáng an tâm, đột nhiên muốn y xuất hiện sẽ làm y lo lắng, nhưng có nhiều người như vậy có thể dời đi lực chú ý, Cố Hoài Dương hít lấy một hơi thật sâu, đi vào đài truyền hình, Tiết Tử Dật đi gặp người bên nhà đài duyệt qua nội dung tiết mục trước, để y tự vào phòng hóa trang thay quần áo, Cố Hoài Dương nghe lời đáp một tiếng, cầm trang phục Tiết Tử Dật đã mượn đi vào, phía sau đài có rất nhiều phòng, Cố Hoài Dương theo hướng dẫn của nhân viên đi vào phòng hóa trang. Trang phục Tiết Tử Dật mượn cho y là áo sơ mi cùng tây trang, y lúc đầu còn tưởng so với cái ở nhà của y không khác lắm, lúc nhìn đến nhãn mác mới cả kinh, lo sợ bất an cẩn thận mặc vào, trong phòng không có người nào khác, xem ra những diễn viên kia và thợ trang điểm vẫn chưa tới, Cố Hoài Dương ngồi xuống ghế salon xem trước nội dung của chương trình. Năm phút sau, cửa phòng hóa trang bỗng nhiên bị đá văng, một nam nhân mặt mũi anh tuấn xông vào, ngồi phịch xuống ghế, thoạt nhìn dáng vẻ có điểm phiền não, tư thế ngồi cũng rất chướng mắt, tựa như một tên nhân viên thu phí lưu manh. Nam nhân rất quen mặt, Cố Hoài Dương nhìn nhiều một chút, chợt nhận ra đó là người rất nổi dạo gần đây, Lăng Vũ Phi, cậu ta là một nghệ sĩ phát triển ở nhiều lĩnh vực, ca hát, diễn xuất, catwalk đều không tầm thường, bộ phim “Thất Khống” thời gian này cũng giúp cậu ta được chú ý. “Này, làm cho tôi một ly cafe.” Lăng Vũ Phi mở miệng. Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên nhìn, phòng hóa trang chỉ có y và Lăng Vũ Phi, ngữ điệu rõ ràng là đang sai y pha cafe. “Nhanh, tôi mệt gần chết rồi.” Lăng Vũ Phí nhíu chặt chân mày, nhận ra Cố Hoài Dương là người mới thì càng thêm không khách sao, “Tiền bối của cậu muốn uống cafe, còn ngồi đó nhìn sao?” Cố Hoài Dương biết Lăng Vũ Phi xuất đạo sớm hơn y, thận là hậu bối pha cafe cho tiền bối là chuyện phải làm, những khẩu khí của cậu ta như người bề trên, nhượng y rất không thoải mái, không nhúc nhích, y nhìn cậu ta, thắc mắc không biết tại sao cậu lại chạy vào đây, chẳng lẽ tổ kịch của Lăng Vũ Phi cũng đến đây quay? Lăng Vũ Phi thấy người mới này không chịu nghe lời, liên tưởng đến mấy ngày qua suốt đêm chạy qua chạy lại mấy thành phố để tuyên truyền, ratings thu lại vẫn không bằng “Ngâm Mộ Giang”, thoáng chốc sinh khí đứng bật dậy, bắt đầu dạy dỗ Cố Hoài Dương, “Mày điếc sao? Không nghe thấy tao nói gì à!” Lại đẩy Cố Hoài Dương một cái. Cố Hoài Dương không thể không đứng lên, hai người thân cao xấp xỉ nhau, hình thể Cố Hoài Dương cũng không phải thuộc dạng gầy yếu, cộng thêm lúc ở phim trường còn từng làm qua việc nặng, Lăng Vũ Phi có đẩy thì y vẫn không xê dịch lấy một điểm, dẫn đến chọc giận đại thiếu gia minh tinh kia, hung dữ đẩy y thêm một cái nữa, nhìn Cố Hoài Dương chật vật va vào ghế, lấy tư thái giáo huấn nhìn y, “Người đại diện của mày là ai? Kêu hắn bò ra đây cho tao, để tao dạy dỗ mày cùng hắn luôn thể!” Cánh tay truyền tới từng trận đau nhức nhượng Cố Hoài Dương nhíu mày, “Cậu ——” vừa muốn lên tiếng, một đạo thanh âm du dương bỗng truyền đến từ cửa phòng hóa trang, “Tiền bối à, có phải anh diễn xuất đến mê mệt rồi không, sao lại chưa thoát khỏi nhân vật của mình nữa vậy!” Cố Hoài Dương quay đầu, kinh ngạc nhìn Quý Mộ Ảnh đi tới, Lăng Vũ Phi vừa nhìn thấy Quý Mộ Ảnh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh thường, “Tưởng người tới là ai, thì ra là mày. Biến ra ngoài!” “Nơi này là phòng hóa trang của ‘Ngâm Mộ Giang’, tiền bối sao lại vào đây? Chẳng lẽ phòng hóa trang của đài truyền hình anh cũng muốn quản sao?” Quý Mộ Ảnh không chút khách khí phản kích. Cố Hoài Dương ngoài ý muốn nhìn Quý Mộ Ảnh giúp đỡ y, lúc còn quay phim cậu vô cùng chán ghét y, nguyên nhân có lẽ là bởi vì Nhiếp Minh Viễn, cậu ganh tỵ nhìn y được ở gần Nhiếp Minh Viễn, y không khỏi lại nhìn về phía Quý Mộ Ảnh. Quý Mộ Ảnh mặt không đổi sắc nhìn Lăng Vũ Phi, đối phương cười cười, “Mày chưa nhận đủ dạy dỗ sao? Gần đây nơi nơi đều là tin đồn của mày, cần tiền bối đây dạy cách xử lý thế nào không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]