“Cảm ơn anh.” Cố Hoài Dương thành khẩn nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Em có thể nhanh vậy đã được xuất hiện trên tivi, đều là nhờ có anh giúp đỡ.” Y biết mọi thứ Nhiếp Minh Viễn làm đều vì y, chính vì thế càng thêm cảm kích từ tận đáy lòng.
“Lần trước không phải đã nói, em còn nói cảm ơn nữa anh liền làm em….” Nhiếp Minh Viễn để tay sau gáy y, đem y kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn môi, đầu lưỡi trơn trượt luồn lách vào miệng y cắn mút.
“Ngô….” Hơi thở Cố Hoài Dương nhất thời rối loạn, kỹ thuật hôn của hắn rất cao, thủy chung làm người khác không cách nào né tránh được truy đuổi.
Nhiếp Minh Viễn có chút thô lỗ đẩy ngã y đặt trên bàn làm việc, Cố Hoài Dương nửa muốn chống khuỷu tay đã bị Nhiếp Minh Viễn đè lại bả vai, hôn đến mức y thở không nổi, hai người đơn độc ở chung một chỗ thường xuyên phát sinh sự tình này, nhưng đây là phòng làm việc, tuy phòng của hắn không có người dám tùy tiện vào nhưng Cố Hoài Dương vẫn lo sợ, bắt lấy bàn tay tác quái của hắn, hai tay ngay lập tức bị cầm kéo lên đỉnh đầu, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Hơi thở rốn loạn, Nhiếp Minh Viễn gấp gáp vuốt ve lồng ngực y, da thịt mềm dẻo nhượng huyết mạch toàn thân nổi bão, tham lam truy cầu nhiều hơn, “Đừng lộn xộn, anh muốn hôn em.”
“Ngô….Đừ…Đừng làm chỗ này…” Cố Hoài Dương như cũ chống cự, nhưng ngược lại giãy dụa của y càng tăng thêm phần hăng hái cho Nhiếp Minh Viễn, quần áo dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216197/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.