Nhiếp Minh Viễn không để ý lắm, giống như kia chỉ là chuyện vô cùng nhỏ, “Không sao.”
Cố Hoài Dương đã hiểu vì sao bà chủ vừa nhìn thấy Nhiếp Minh Viễn đã cao hứng, trong mắt nàng Nhiếp Minh Viễn chính là kẻ lắm tiền, nào sợ không trao đổi mua bán được cũng có thể ngắm mỹ nam. Còn y nhìn một cái đã không phải người có tiền, có lần còn phải mặt dày mặt dạng mua thiếu, đương nhiên bà chủ xem thường không thèm quan tâm là phải. Thật là, người có tiền thật dễ nói chuyện, tiêu xài hoang phí cũng chẳng sợ người dị nghị. Y hỏi Nhiếp Minh Viễn một cậu, “Anh rất ít khi mua điểm tâm sáng sao?”
Nhiếp Minh Viễn đơn giản gật đầu, “Ừ.”
“Vậy anh ăn sáng chưa?” Cố Hoài Dương hỏi.
Nhiếp Minh Viễn ngẩn người, rất nhanh đáp, “Vẫn chưa.” Cố Hoài Dương nháy mắt nhiệt tình, “Vậy anh ăn thử một chút đi, bà chủ đó làm bánh bao ăn rất ngon, tôi thường hay mua bữa sáng ở đó.” Dừng một chút, tựa hồ như nhớ đến cái gì lại cúi đầu xuống, “Tôi quên mất anh thích ăn món Tây, đối với cái này chắc ăn không quen đâu.” Huống chi còn là đồ ăn ven đường, người có chất lượng cuộc sống như Nhiếp Minh Viễn chỉ sợ sẽ xem thường, nhất thời mặt Cố Hoài Dương liền đỏ lên, không khỏi vì đề nghị của mình mà cảm thất xấu hổ, thậm chí đến dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, xấu hổ, xấu hổ quá mà, sớm biết vậy đã không nói nhiều.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn lóe lên tia cười nhìn y, “Nếu được tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216146/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.