Cảm nhận được thuốc mỡ lưu lại trên địa phương mẫn cảm, thông qua ngón tay chậm rãi di chuyển trên làn da nhạy cảm, từ bả vai đến lưng, từ lưng đến cánh tay, rồi đến vòng eo, xúc cảm trên lưng truyền đến đặc biệt chân thật, hơi thở cuồng dã để lại nhiệt độ trên eo… Giờ phút này y không thấy được bàn tay trắng nõn rơi nơi vị trí hông, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ như thứ phía dưới là một món đồ sứ thượng hạng.
Cố Hoài Dương cả người sợ hãi chịu đựng cảm giác tê dại, ước chừng eo y cũng có dấu hiệu dị ứng nên Nhiếp Minh Viễn mới hảo tâm giúp y bôi thuốc, y đem khuôn mặt phiến hồng chôn chặt trong gối đầu mềm mại, ẩn nhẫn chịu. Nhiếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Hoài Dương, phát hiện hắn giả vờ thoa thuốc mà lén sờ hông y, Cố Hoài Dương vẫn như cũ ôn thuận nằm yên trên giường, chợt có cảm giác chột dạ giật giật ngón tay, rời đi, “Xong rồi!”
“Ừ.” Cố Hoài Dương thở phào nhẹ nhõm ngồi dậy, cầm lấy áo sơ mi bên cạnh mặc vào.
Nhiếp Minh Viễn chú ý đến cái áo sơ mi màu xám tro y đã mặc từ lúc đến bệnh viện, hiện giờ không khí nóng bức, y lại mới bôi thuốc, quần áo cần phải khô thoáng, suy nghĩ một chút lấy từ trong túi Gucci luôn mang theo bên người ra một cái áo sơ mi, đưa cho Cố Hoài Dương.
“Mặc bộ này đi.”
Cố Hoài Dương giật mình nhìn hắn, “Không cần…”
Nhiếp Minh Viễn cười nói, “Đây là áo để thay, chờ sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216127/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.