Cố Hoài Dương căng thẳng, nhiệt khí mãnh liệt phả lên trên mặt, “Tại sao?”
“Tôi giúp em thoa thuốc.” Nhiếp Minh Viễn khom người cầm lên thuốc mỡ trên bàn, nhìn thẳng y, tròng mắt sáng mang đậm tia cười vui vẻ.
Cố Hoài Dương sửng sốt, vội vàng nói, “Không cần phiền đến anh đâu…”
Nghĩ đến nếu hắn không giúp y, Cố Hoài Dương sẽ tìm y tá đến giúp, trong lòng Nhiếp Minh Viễn chợt dâng lên một cơn tức giận, không ngừng cố gắng thuyết phục Cố Hoài Dương, “Chúng ta không phải là bạn bè sao? Thoa thuốc cho nhau cũng không tính là phiền toái.”
Cố Hoài Dương liễm hạ lông mi đen nhánh, muốn nói lại thôi, “Rất xấu…” Mặc dù không thấy được tình trạng trên bả vai nhưng chắc chắn là không đẹp mắt gì, huống chi còn phải thoa thuốc lên đó.
Thanh âm Nhiếp Minh Viễn trầm thấp. “Tôi trước kia cũng từng bị dị ứng, so với em còn nghiêm trọng hơn, không cần cảm thấy ngượng.”
Hắn cũng từng trải qua bệnh tình tương tự? Lòng Cố Hoài Dương biến hóa vi diệu, y phát hiện Nhiếp Minh Viễn rất rõ lòng người, hắn nói như vậy liền đem khoảng cách giữa cả hai kéo gần lại, nhất thời y chỉ biết nhìn hắn.
Nụ cười Nhiếp Minh Viễn so với ánh trăng còn nhu hòa hơn, chân thành quan tâm, “Tôi hy vọng em mau chóng khỏe lại.”
Đối với hảo ý của hắn Cố Hoài Dương không cách nào cự tuyệt, đưa tay lên đem nút áo cởi ra, chú ý đến ánh mắt Nhiếp Minh Viễn, khẩn trương không thôi nhắc nhở, “Dường như rất tệ… Anh…”
Nhiếp Minh Viễn cười ấm áp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216126/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.