Lúc ấy, bác sĩ cũng đã kịp thời đưa cậu lên phòng cấp cứu tiếp tục.
Lúc đẩy cậu ra cô cũng đã tới nhưng thấy lúc ấy cô cũng hoảng lắm không biết chuyện gì đang diễn ra nên cũng chỉ chạy theo cậu. Tới phòng cấp cứu y tá chặn cô lại không cho cô vào.
Cô chỉ biết ngồi đó thất thần không hiểu cái chuyện gì đang diễn ra trong cuộc đời cô. Nếu cậu mà có sao nữa thì cô chỉ có nước chết thôi chứ không muốn sống nữa. Chắc cô yêu cậu thật rồi nên mới lo cho cậu như thế. Cô chỉ khóc nấc lên trong lòng thổn thức. Không muốn đối mặt với những điều không may lúc này. Chỉ cầu mong cho cậu sẽ không sao.
...
2 tiếng sau...
Bác sĩ lại bước ra. Cô chạy lại nhanh nhạy mà hỏi thăm cậu.
- Bác sĩ, sao rồi ạ?
- Cô yên tâm, cậu ấy bây giờ không sao rồi!_Bác sĩ bảo.
- Rốt cuộc cậu ấy bị gì vậy bác sĩ?_Cô khó hiểu mà hỏi.
- À, chỉ là cơn đau nơi vết thương bộc phát thôi nhưng bây giờ cơn đau ấy sẽ không còn nữa đâu nên cô đừng quá lo. Giờ, cô có thể thăm cậu ấy rồi đó!
Nói rồi bác sĩ bỏ đi, cô cũng không quên cảm ơn một tiếng.
Chạy nhanh đến bên cậu. Lần thứ hai cô thấy cậu nằm hồi sức trong đây lần nữa. Nhìn thấy cậu nhắm tịch mắt lại, có cả cây truyền nữa biển. Cô khẽ rơi một giọt nước mắt trong vô thức. Cô thấy cậu thực sự rất đáng thương. Cô chỉ muốn cậu mau mau lành vết thương để còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-phuong-quyen/2190/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.