Cố công tử vẫn có chút thương hương tiếc ngọc, liền cho người mang tới bảy chiếc ghế dựa, chúng ta theo thứ tự lần lượt ngồi xuống.
Thầm nghĩ Chiến Thanh Hoằng ta tuy không phải sinh ra trong danh môn, nhưng cũng là môn chủ tân nhậm của Chiến gia, bên dưới cũng quản lí bốn mươi hai động, sáu mươi sơn trang, luận gia thế, ít nhất cũng không quá tệ!
Ta nâng chén trà lên, uống một ngụm.
Có người báo danh: “Lương Châu Vô Cực Môn, Ôn Hựu, là con của thứ tử (vợ lẽ) Ôn Kiệu.”
Hai quan viên già nua xưng là Thượng Thư của triều đình mỉm cười gật đầu, đem tờ giấy vừa viết xong trình lên.
Có người đi qua tiếp lấy tờ giấy, giọng nói hơi kích động: “Ôn Hựu, hạng nhất.”
Ta phun một miệng trà ra — như vậy, liền đánh giá xong?
Hai vị quan viên không vui liếc ta một cái, cố gắng kiềm chế khinh bỉ trong lòng.
Thủ tọa Ôn Hựu sắc mặt lại trầm tĩnh, dường như sớm đã dự liệu tới.
Trái lại Lâm Phóng ngồi tại bên cạnh nghiêng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt mỉm cười.
Cái loại cảm giác kỳ quái lại xông ra.
Vẻ tươi cười của hắn, có chút kì lạ, lại không lúc nào giống nhau.
Hình như, không giống vài ngày trước đó mang theo thói quen ngượng ngùng cùng khẩn trương –
Trong ánh mắt kia, như thế nào lại có một chút hờ hững?
Hoàn toàn giống như một người khác?
Nhìn lại, hắn đã quay đầu đi cùng Tiết chưởng môn nói chuyện, bộ dạng vâng vâng dạ dạ.
Ta phải cố gắng đè xuống nghi ngờ trong lòng.
“Kiến Khang Như Ý môn, Tiết Phàm Duẫn, ba đời đều là dân chúng bình thường.”
“Hạng ba.”
“Chậm đã!” Cố công tử đứng lên, hướng về người đánh giá hành lễ, “Tiết chưởng môn tuy tổ tiên đều là bần hàn, nhưng là trước đó vài ngày đã có thay đổi.”
Cố công tử từ trong tay trình lên một quyển tập cho hai vị quan viên.
Một quan viên già kinh ngạc nói: “Thì ra Tiết chưởng môn đã là nghĩa tử của Cố đại nhân.”
Tờ giấy ghi kết quả kia lại được xoá xóa, viết viết một phen.
“Tiết chưởng môn – Hạng nhất.”
Như vậy cũng có thể ư? Sớm biết thế ta đã nhận Ôn Kiệu đại nhân làm cha nuôi !
“Lâm gia Lâm Phóng, tổ tiên từng có ba vị minh chủ Võ Lâm, ba đời đều là dân chúng, hạng hai.”
“Kinh Châu Chiến gia Chiến Thanh Hoằng, ba đời đều là dân chúng……”
Ta kích động nắm chắc váy.
“Hạng tư.”
Cái gì? Hạng tư?
Ta bỗng nhiên đứng lên: “Vừa rồi khi Tiết chưởng môn không phải là nghĩa tử của Cố gia vẫn là hạng ba, ta vì sao là hạng tư? Tốt xấu gì Chiến gia ta cũng có bốn mươi hai động, sáu mươi sơn trang……”
Quan viên già kia vỗ án đứng dậy: “Chiến gia an phận tại Kinh Châu, mười mấy năm qua đối với võ lâm Giang Đông không hề có cống hiến; Tiết chưởng môn những năm gần đây đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, chiêu mộ đệ tử khắp nơi, Như Ý môn như mặt trời buổi trưa, Chiến gia ngươi sao có thể sánh bằng?”
Chiến gia ta bốn mươi hai động, sáu mươi sơn trang thực đúng là “mọi người tự quét tuyết trước cửa”*, cha ta quy ẩn nhiều năm, nhưng cho đến nay đối với Giang Đông võ lâm cũng không hề ảnh hưởng, hắn lại ở trước mặt công chúng, bắt bẻ như thế. Chiến gia ta còn đâu thể diện?
*Một câu thành ngữ đầy đủ là : Tuyết trước cửa nhà, mình tự quét,
Sương mái nhà người, chớ bận tâm!
Ý nói những người chỉ lo việc của mình, không quan tâm đến chuyện người khác.
Ta đang muốn phát tác, rồi lại nghe quan viên ấy nói: “Chiến môn chủ, ngươi tới Kiến Khang, mấy ngày gần đây đoạt đi Noãn tâm châu, lại ở sông Tần Hoài làm tổn hại vô số thuyền, đánh giá hạng tư, đã là cho Chiến gia thể diện! Lẽ ra không cho tham gia mới đúng.”
Sông Tần Hoài, Noãn tâm châu, Ôn Hựu không có phần sao?
Ta căm giận nhìn qua, lại gặp vẻ mặt Ôn Hựu dường như mọi việc không liên quan đến mình, bộ dạng đứng đắn, khóe miệng lại mơ hồ nhếch lên cười.
Chợt nghe Hạ Hầu thúc thúc mở miệng: “Noãn tâm châu đang ở trong tay ta.”
Giọng nói của hắn truyền khắp cả ngọn núi, khiến mọi người an tĩnh lại.
“Một đệ tử của ta khi đánh lén gian tế Triệu quốc, bị trọng thương, Chiến cô nương đem châu tử nhường cho ta, đã giúp đệ tử ấy khởi tử hồi sinh.”(chết đi sống lại)
“Tốt!” Dưới đài quần hùng một trận trầm trồ khen ngợi.
Trong lòng ta cảm động, như vậy sau này sẽ không có người hướng ta truy hỏi việc về Noãn tâm châu nữa.
Hạ Hầu thúc thúc đưa cho ta một ánh mắt trấn an, ta kìm nén tức giận ngồi xuống.
Còn lại bốn người, ba vị giống ta bị bầu thành hạng tư, nhưng Yên Chi giáo, Trầm Yên Chi lại vì thủ hạ đều là tam giáo cửu lưu*, ngay cả hạng tư đều không được, trực tiếp là không đánh giá.
*Tam giáo cửu lưu: Là ba giáo và chín phái: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Câu này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Tâm lý ta đã thăng bằng rất nhiều.
Ngồi phải bên ta Trầm Yên Chi mắng: “Bọn hắn đã sớm an bài tốt mọi chuyện, biết thế này đã không tới!”
Ta sáng tỏ thông suốt.
Nhìn Tiết chưởng môn, Ôn Hựu luôn luôn duy trì bộ dạng an nhiên, bỗng nhiên ta rõ ràng, hôm nay tranh giành vị trí minh chủ Võ Lâm, kỳ thật chỉ là lực lượng ủng hộ của hai người bọn họ tranh đấu với nhau.
Chúng ta năm người còn lại, bao gồn cả Lâm Phóng, chỉ là làm nền.
Vòng thứ hai: Tỷ thí học thức.
Lại là hai vị quan viên kia đưa ra đề mục.
Ta thật chỉ muốn ở trên ghế cam chịu ngủ gật, tối hôm qua ngủ cũng không được tốt.
Nhưng Hạ Hầu thúc thúc vẫn dùng một loại ánh mắt rất có thâm ý, thường thường ám hiệu ta.
Hắn rốt cuộc muốn ám chỉ cái gì?
Ta suy nghĩ nửa ngày, cũng không ra.
Lại vì suy nghĩ quá mức, không còn buồn ngủ nữa.
Bọn họ ra đề cho Ôn Hựu, Tiết chưởng môn, Lâm Phóng, đều cực đơn giản ví như: “Việc phân chia châu huyện ở Kiến Khang như thế nào, thiên hạ có bao nhiêu châu?” Toàn vấn đề đơn giản — tuy rằng những vấn đề ấy ta cũng đáp không được.
Khi đến lượt ta, quan viên trẻ tuổi ấy hỏi: “Chiến môn chủ biết gì về Ngũ Thạch Tán?”
Ta thực muốn cất tiếng cười to, Ngũ Thạch Tán, ta rất quen thuộc a!
Trước khi xuống núi, cha ta đặc biệt căn dặn, không được đụng đến Ngũ Thạch Tán, hơn nữa đem độc tính của nó nói rõ cho ta biết.
Ta hăng hái nói: “Ngũ Thạch Tán là võ lâm chí độc, do Thục Địa Đường Môn chế ra, dùng không chỉ khiến công lực tổn hao, hơn nữa sẽ làm tróc da, mắt mù tai điếc, dùng nhiều thì mất mạng trong tức khắc. Nội lực càng sâu, bị hại càng lớn. Chúng ta là nhân sĩ võ lâm chính nghĩa là tuyệt đối không thể dùng. Vị đại nhân này, ta nói có đúng hay không?”
Cả ngọn núi bỗng nhiên an tĩnh .
Ta có chút nghi ngờ nhìn bốn phía quanh, lại nghe thấy quan viên trẻ tuổi kia “phốc” một tiếng cười, mấy vị quan viên già không vui trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng, tiếng cười của hắn, lại như là thuốc nổ.
Khoảnh khắc, dưới ngọn núi bộc phát ra tiếng cười vang nhiệt liệt nhất từ sáng tới giờ.
Ngay cả trên lễ đài Cao tiểu thư, đều cười ngặt nghẽo.
Ta vừa thẹn vừa tức quay sang hỏi Lâm Phóng: “Ta nói không đúng sao?”
Lâm Phóng lúc này mới che dấu ý cười nhợt nhạt nói: “Chiến cô nương, Ngũ Thạch Tán bất quá chỉ là vật trang trí, nào có như ngươi nói……”
Tiết chưởng môn cũng cười nói: “Chiến môn chủ chỉ là tiểu cô nương, không biết cũng rất bình thường.”
Trầm Yên Chi nói: “Có phải là trước khi ra khỏi nhà, phụ thân ngươi dặn dò nói Ngũ Thạch Tán là thứ vô cùng độc?”
Ta thành thật gật đầu.
Thế là mọi người lại một trận cười vang.
“Quả nhiên vẫn là đứa nhỏ.” Cố công tử dứt khoát quyết định: “Hạng tư!”.
Ta rất không cam chịu, đến Trầm Yên Chi vòng này đều đạt hạng ba!
Ngay cả Hạ Hầu thúc thúc cũng là bộ dạng phì cười, ở trong lòng ta âm thầm đem cha mắng vô số lần.
Vòng ba: đánh giá “Trung nghĩa”.
Vòng này là Hạ Hầu thúc thúc cùng Đô Đốc kia đánh giá. Đang ngồi ở đây đều là những môn phái đứng đầu võ lâm, đều làm nhiều việc thiện. Mà ta cũng vì hiến dâng Noãn tâm châu cứu sống hiệp sĩ, đã thay đổi hình tượng trước sau máu lạnh của Chiến gia.
Cho nên vòng này, tất cả đều nhất trí bầu ta hạng nhất.
Vòng bốn, cũng là vòng trọng yếu nhất : Võ nghệ.
Tinh thần hơi rung lên, rốt cục cũng đến giai đoạn ta mong chờ nhất .
Tiết chưởng môn uy danh bốn phương, không biết ta có thể địch lại hay không. Công phu của Ôn Hựu tuy mạnh hơn ta, nhưng nếu ta cố gắng hết sưc, vẫn có cơ hội giành được thắng lợi.
Mấy người khác, không phải đối thủ của ta.
Lâm Phóng, càng không cần phải nói, lúc này đây là đến phiên hắn ngủ gà ngủ gật.
Trầm Yên Chi hai tay chắp lại, nói: “Trước đó vài ngày, ta đã cùng Chiến môn chủ, Tiết chưởng đấu vài hiệp, thật không thể thắng. Hôm nay cũng không cần so.”
Ta chợt phát hiện chính mình rất thích nữ giáo chủ xinh đẹp thẳng thắn này. Xem nàng một thân quần áo diễm lệ, trên đầu mang đầy trâm ngọc kim hoa, tùy tiện mà xinh đẹp.
Mặt khác, ba vị chưởng môn kia cũng tỏ vẻ không cần so.
Thế là theo ý tứ của Hạ Hầu thúc thúc, bọn họ đều bình thành hạng ba.
Lâm Phóng trái lại vẫn rủ con mắt ngồi, không nói không rằng.
Ta có chút kỳ lạ, hảo tâm nói: “Ngươi cũng giống bọn họ buông tha đi, như vậy còn có thể được xếp hạng ba.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta cười cười, vẫn không lên tiếng.
Đứa trẻ này ăn Ngũ Thạch Tán đến phát ngốc .
“Lâm công tử!” Cố công tử kia dường như cũng sửng sốt, gọi hắn một tiếng.
Hắn lại cười cười, không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Cố công tử.
Lâm Phóng hắn, không phải là con rối mà một tay Cố công tử nâng đỡ sao?
Đô Đốc đại nhân tuyên bố: “Còn lại bốn người, Tiết chưởng môn đối Ôn Hựu, Chiến Thanh Hoằng đối Lâm Phóng.”
Này……
Cố công tử bỗng nhiên đứng lên: “Đô Đốc đại nhân, Lâm công tử từ nhỏ cơ thể suy yếu, nhiều bệnh, chưa từng tập võ, cuộc tỷ thí này……”
Đô Đốc đại nhân nhìn hướng Lâm Phóng nói: “Lâm công tử, ngươi có thể tham gia tỷ thí sao?”
Lâm công tử vẫn coi như không thấy Cố công tử, cười nói: “Tuy rằng ta không biết võ công, nhưng giáo huấn của Lâm gia, đã là đệ tử Lâm gia không thể dễ dàng nói bỏ cuộc.”
Hắn cười thật bình tĩnh, bình tĩnh mang theo một chút kiên định cùng cao ngạo.
Cố công tử dường như không ngờ đến Lâm Phóng đối với mình nói gì nghe nấy, bỗng nhiên không chịu an bài theo lẽ thường, sắc mặt trầm lại, ngồi xuống.
Ta cảm thấy hình như ta không quen biết một Lâm Phóng như vậy.
Chẳng lẽ trên người hắn lại mang tuyệt kỹ? Không giống a! Ta đã sờ qua mạch của hắn, mềm yếu vô lực!
Tiết chưởng môn cũng thật sâu nhìn Lâm Phóng.
Ôn Hựu hôm nay thâm trầm thật sự, cũng không nhìn Lâm Phóng, trực tiếp cầm lấy bội kiếm.
Ta dự đoán bây giờ ta cũng không thắng được Tiết chưởng môn nữa rồi.
Nhưng thật ra nhìn cuộc tỷ thí của bọn hắn, trong lòng cảm giác có chút quái dị.
Ta cùng Ôn Hựu giao thủ nhiều lần, cũng không cảm thấy thế nào, chỉ thấy công phu hắn mạnh hơn ta một chút.
Lần đầu tiên, ngồi ở một bên tỉ mỉ đánh giá hắn, cảm giác có chút là lạ.
Chỉ thấy thân thủ hắn nhẹ nhàng linh hoạt, lưu loát thư thái giống như một con chim yến đen. Kiếm dậy, chưởng đánh xuống mang theo tàn nhẫn sắc bén, thậm chí Tiết chưởng môn còn nhiều lần bị hắn bức tới bên cạnh võ đài. Từ đầu đến cuối, khuôn mặt hắn như rơi xuống vực sâu, ánh mắt chuyên chú, toàn thân tỏa ra sát khí sắc bén.
Tuy cuối cùng bại bởi tuyệt chiêu của Tiết chưởng môn, nhưng hắn lại đứng ở chỗ ấy cười đến thỏa mãn, cũng được dưới đài vô số người ủng hộ.
Ta có chút kích động.
Thì ra hắn, thân thủ lại là tốt như vậy, tư thế lại là ưu mỹ như tranh, trước kia ta không hề phát hiện……
Ta nhiều lần cùng hắn cân sức ngang tài, nói vậy khi đánh nhau, thân thủ ta hẳn cũng là xinh đẹp như thế đi.
Ta tâm tình bay bổng sung sướng (Ta tưởng nàng sung sướng vì mỹ nam, ai ngờ vì mình = =!!)
Trận thứ hai, ta vớiLâm Phóng.
Hai chúng ta đứng lên.
Ta đắn đo nói, tỏ vẻ hôm nay chỉ là luận bàn, cho dù bên nào bại cũng không mất mặt. Ta chọn lời nói với Lâm Phóng cho hắn chút thể diện.
Lại thấy Lâm Phóng căn bản không để ý ta, hướng về người bình phán chắp tay: “Các vị đại nhân, có thể hay không người từ môn hạ của Lâm gia, thay thế ta xuất chiến?”
Năm người bình phán ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ Lạc Nhạn Phong sắc mặt thay đổi.
Người nào cũng biết Lâm gia đã sớm suy tàn, chỉ dư Lâm Phóng một người, một cây làm nên non?
Đô Đốc đại nhân trầm tư chốc lát: “Nếu công tử có thể thu phục người có võ nghệ cao cường làm môn hạ, nói lên rằng công tử là người cao đức, nhưng mà…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]