Trăng sáng trên cao, sao dày đặc như họa. Trên sông Tần Hoài thuyền hoa trôi thong thả, đèn đuốc sáng trưng.
Tiếng đàn gần, tiếng sáo xa, mấy nhà thuyền tấu các khúc, đều là mê say phong tình.
Ta khoanh tay đứng ở một bên bờ, trên hông treo “Quyết”. Dưới đèn đuốc lấp lánh tỏa sáng.
Võ lâm đại hội ngày ấy, ta phát giác ra Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều thích ở trước mặt người khác khoanh tay mà đứng, mang một khí chất đặc biệt.
Ta bộ dạng tuấn tú như vậy, khoanh tay đứng tạo tư thế oai hùng, tất nhiên sẽ không thua gì bọn họ.
Tiểu Lam ở bên cạnh thèm thuồng duỗi tay sờ sờ “Quyết”, trên chuôi kiếm mang một viên hồng ngọc tròn lóng lánh, ngửa đầu nói: “Tiểu thư, kiếm hoàng đế ban, quả nhiên không giống bình thường.”
Tâng bốc này làm toàn thân ta khoan khoái, đắc ý không thôi.
———–
Sau võ lâm đại hội, thanh danh lên cao nhưng lộ phí lại dùng hết, ta cùng Tiểu Lam phải ở trong nhà của Hạ Hầu thúc thúc tại Kiến Khang.
Mấy ngày trước đây, hắn cầm “Quyết” tới tìm ta.
“Kiếm này là hoàng đế ban tặng.” Hạ Hầu thúc thúc mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta: “Tên là “Quyết”.
Kiếm rút ra, thân tựa nước, rực rỡ lại lạnh lẽo, tinh quang bắn ra bốn phía.
“Giác” cùng “Quyết”, là một đôi danh kiếm của Hán triều, lâu nay vẫn được ẩn dấu trong thâm cung, sau cuộc khởi nghĩa của Vương Mãng, bảo kiếm không rõ tung tích.
Không ngờ đến nay đương triều hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242827/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.