Tiểu Lam chạy đến phía sau ta.
Bên trong phòng không có ghế dựa, trừ tấm thảm lông mềm mại chính phòng và một cái giường lớn. Ta đành phải đi qua, ngồi xuống trên tấm thảm đối diện Chu Bác.
Đang muốn mở miệng tỏ rõ thân phận, lại nghe hắn lờ đờ uể oải nói: “Lau mặt sạch rồi nói chuyện.”
Ta ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn, mới phát hiện phấn thoa trên mặt mình lấm tấm rơi trên tấm thảm.
Toát mồ hôi.
Một bàn tay như ngọc duỗi tới đây mang theo một cái khăn lông ướt: “Lau đi.”
Ta tiếp nhận lấy đem mặt lau sạch một phen.
Ngẩng đầu đem khăn trả lại hắn, hắn ngẩn người.
Ta còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một dòng lực đạo cực lớn, cánh tay hắn duỗi ra, không ngờ lại đem ta ôm vào lòng.
Tiểu Lam thét một tiếng chói tai. Toàn thân ta run lên.
Lại nghe thấy giọng nói biếng nhác vang lên trên đỉnh đầu: “Quả nhiên là tuyệt sắc. Không cần động, cứ như thế này nói chuyện.”
“Ngươi buông ra!” Ta giãy dụa, lại không dám dùng toàn lực, sợ đả thương đến hắn.
Hắn vẫn không nhúc nhích tí nào, đôi tay gắt gao vây lấy ta: “Nếu ngươi chịu an phận, ta còn có thể cùng ngươi nói chuyện của Lâm Phóng. Nếu không các ngươi như vậy liền cút đi.”
Ta bất động.
Tiểu Lam ai oán một tiếng: “Cô gia, Chiến gia có lỗi với người.”
Ta nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”
Hắn cúi đầu, đôi mắt đào hoa cười khiến cho hai con ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242806/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.