Đêm dài, ánh trăng trong như nước chiếu vào mấy tảng đá màu xanh trên đường.
Trước mặt chúng ta là một tòa nhà tối đen.
Trước cửa có hai gia đinh cường tráng, thấy chúng ta đến, yên lặng mở cửa.
Trong trạch viện của Chu Phủ, hộ vệ tổng cộng ba mươi người, trong đó mười người mang võ nghệ thượng đẳng.
Lâm Phóng bố trí mai phục hơn ba mươi người trong khu vực phụ cận chỉ dẫn theo ta, Ôn Hựu, Hoắc Dương cùng hai hộ vệ võ nghệ cao cường, một đoàn sáu người, thản nhiên bước vào Chu phủ.
Cửa chính sâu tối sau lưng, chậm rãi đóng lại.
Chu phủ rất lớn, nhưng bốn phía tối lửa tắt đèn, chỉ thấy xa xa phía sau ba bốn cánh cửa, có ánh sáng chiếu rọi.
Chúng ta theo sau quản gia, đến chính sảnh đèn đuốc xanh vàng rực rỡ.
Chu Bác ôm hai mỹ nhân, ở trên giường uống rượu. Quản gia đi đến ghé vào tai hắn thì thầm, rồi nghiêm chỉnh đứng ra phía sau hắn.
Hắn ngẩng đầu thấy chúng ta đến, chậm rãi cười.
Hắn coi như còn khách khí cùng Lâm Phóng ân cần chào hỏi.
Chợt nhìn về phía ta: “Tiểu Thanh Hoằng, ngươi tới đây.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.
Hắn lại cười nói: “Sớm nghe nói về ‘mặt ngọc sát thần’ Ôn Hựu cùng ‘công vân tiên tử’ Chiến Thanh Hoằng gắn bó như hình với bóng, đều là tuấn nam mỹ nữ, xem ra quả nhiên không giả.” Hắn đi tới, hướng về phía Hoắc Dương bên cạnh ta nói: “Ôn thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242805/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.