– Edit & Beta: Pianvy Kim –
(*) Điển tích được chú thích dưới truyện. Đại ý giống như câu “kính già, già để tuổi cho”, “nhường một bước biển rộng trời cao”.
Cục diện xấu hổ, người xung quanh toàn bộ hóa đá.
Nhưng Húc Họa rất giỏi giải quyết mấy loại tình huống xấu hổ như vậy. Nàng lễ phép gật đầu chào hắn rồi cất bước đi ngay. Đang giảm béo không ăn cơm tối, nên nàng định về phòng luôn. Thiên Cù Tử sắc mặt như sương, hoa mắt một cái, trong đầu đều là – nàng cùng ta cao – bằng – nhau!!!
Bằng vóc người của hắn, so với những nam tu khác đã xem là cao gầy, làm sao có thể…
Việc này thật sự…
Tái Sương Quy thấy hắn đứng đơ một chỗ, đành phải tự mình tiến đến – Tông môn phát sinh đại sự “quyết đấu”, bốn vị trưởng lão sao có thể không đến?
Yến Hồi Lương đau lòng nhìn đại đệ tử của mình, đến bắt mạch cho hắn thấy không bị thương mới thở dài một hơi. Tái Sương Quy nhìn Doãn Nhứ Bình, sắc mạnh khó tránh lạnh ngắt: “Ngươi với Kỷ Họa thì có huyết hải thâm cừu gì, cùng là đồng môn, mắc gì lại nháo đến mức đòi quyết đấu?”
Doãn Nhứ Bình giàn giụa nước mắt, khóc sụt sùi không nói được lời nào. Yến Hồi Lương cũng tức giận, sớm biết trước thì đã không thu con bé này làm môn hạ. Yến Trần Âm tu vi không thấp, qua vài trăm năm, cái ghế đại trưởng lão còn chẳng thuộc về nó sao? Nhưng bây giờ thứ chuyện này lại phát sinh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-nhap-quan-hoai/2900736/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.