Edit-trans: lý thư hạ
Hôm sau, gió thu ảm đạm thổi vào trong nội viện khiến cho lá cây ngân hạnh rung lên xào xạc.
Sáng, mấy vết sưng đỏ trên cổ Uyển Uyển cơ bản là đã gần tan hết, chỉ còn lại một khoảng máu ứ đọng chưa tan, Trầm tinh mới trát lên trên đó một lớp phấn, che lấp đi hơn phân nửa.
"Cô nương, chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."
Thời gian này thời tiết đã chuyển lạnh, vừa ra đến cửa Lâm Nguyệt đã khoác lên vai Uyển Uyển một chiếc áo choàng mỏng thêu hoa trà trắng,trên viền mũ trùm nhung dệt một vòng lông vũ thiên nga, càng làm nổi bật lên đôi môi đỏ của nàng cùng với mắt ngọc mày ngài.
Hai người đi về hướng Phù Ngọc cư lúc đi đường tắt vòng qua hoa viên nhỏ trong phủ lại đúng lúc thấy Lục Giác đang chuẩn bị xuất phủ.
Uyển Uyển nhìn thấy hắn, lúc này lại không trốn tránh ngược lại ngước mặt lên đôi mắt phát sáng cười với hắn chào một câu: "buổi sáng tốt lành, biểu ca."
Nói đến nàng, tối hôm qua nằm mộng Chu công cũng không biết sao, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một vài từ —— Có tật giật mình, sau khi tỉnh lại trăm ngàn mối không biết giải thích thế nào mãi tới khi trông thấy hắn nàng mới tính hiểu được thâm ý trong đó.
Lục giác hời hợt nhìn qua cần cổ tinh tế trắng nõn của nàng hỏi: "Vết thương lành rồi?"
Uyển Uyển mím môi gật đầu: " Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ cũng không thấy đau chút nào nữa, tạ biểu ca hôm qua cho ta thuốc và túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-phu-cu/958811/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.