CHƯƠNG 15
“Trước đây hai chúng ta cùng nhau ngắm trăng, thằng nhóc mau nước mắt kia cứ nhìn trăng sẽ nhớ đến cha mẹ đã chết, sau đó thì khóc bù lu bù loa lên, làm ta muốn ăn cái bánh trung thu cũng không có tâm trạng. Không biết năm nay nó còn khóc hay không?”
***
Hết cơn sợ thấp thỏm bâng quơ và mấy bận khôi hài, may mắn kết cuộc đều vui vẻ cả làng. Bát nháo liên tiếp mấy ngày, giờ Thanh Lạc và bọn tiểu nhị mới yên lặng được một chút.
Rảnh rỗi thế này, nhiều chi tiết bị phớt lờ trong lúc bối rối lại bị khơi lên.
“Sao ngươi tìm đến chỗ ta được vậy? Là Tiểu Thạch Đầu mật báo à?” Thanh Lạc ngồi bàn cạnh quầy, vừa chăm chú nhìn khách ra vào vừa liên tay nhấm nháp dĩa bánh hoa quế. Hắn vừa ngồm ngoàm vừa hỏi nên bị mắc nghẹn.
Kinh Như Phong liền đưa tách trà cho hắn: “Từ từ nào, không ai giành ăn với ngươi đâu. Không phải Tiểu Thạch Đầu nói, đầu óc thằng nhóc còn chưa lanh lợi tới mức đó, làm sao qua mặt tai mắt ngươi được. Ta có… vài người bằng hữu hỗ trợ.”
Thanh Lạc nghe thì giật mình: “Hồi quán ta mới khai trương luôn có hai người khách tới ủng hộ, sau còn nhờ họ kéo không ít khách tới nữa nên buôn bán mới khá vậy. Bọn họ cũng nói là do bằng hữu giới thiệu, vậy ‘bằng hữu’ kia là ngươi à?”
Hắn nhìn chằm chằm Kinh Như Phong, đôi mắt phượng trong veo không muốn chấp nhận lời gian dối nào. Kinh Như Phong lắc đầu cười khổ: “Đúng là ngươi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hong-tran/39736/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.