CHƯƠNG 13
“Thanh Lạc, thật ra ngươi cũng thích ta… có phải không?”
Chuyện rành rành vậy mà còn phải hỏi?
“Ngươi nên sửa tên lại kêu là ‘Kinh Như Thạch’ đi, ra mà kết bái huynh đệ với Tiểu Thạch Đầu ngoài kia là hợp lắm đó, đầu óc cục mịch giống nhau không hiểu gì cả!”
***
Kỳ thật Thanh Lạc cũng không biết bản thân muốn đi đâu. Tùng Dương cách xa nơi này ngàn dặm, huống chi chỗ đó cũng không còn nhà nữa. Hắn thơ thẩn đi về hướng nam, cắm đầu mà đi không có mục đích. Kinh thành thật sự rất rộng lớn, đường phố cứ trải dài nối tiếp nhau, đi tới đi lui một hồi hầu như là vòng vòng mấy bận.
Đằng sau, Tiểu Thạch Đầu kéo áo hắn.
“Chuyện gì?”
“Đói bụng.” Tiểu Thạch Đầu chỉ vào bụng nó.
Thật ra chính Thanh lạc cũng đói rã rời, vừa đói khát mà vừa mệt lả. Cạnh bên có một tửu lâu rất lộng lẫy, người người ra vào nườm nượp. Thanh Lạc nhướn mày, kéo Tiểu Thạch Đầu tới một tiểu *** cách đó không xa.
“Tại sao không ghé vào quán kia?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn mặt tiền cái quán cũ kỹ, xà nhà thì mục nát, bàn ghế lại tệ hại, bên trong hình như có mùi mốc nữa, hèn chi không có người khách nào.
Thanh Lạc nói: “Đằng đó ồn ào quá, ta thích chỗ yên tĩnh hơn.”
Nếu là Lâm Tử Thông hay Kinh Như Phong đi chung thì nhất định sẽ vạch trần tại chỗ: “Ngươi đau tiền xót của chứ gì?” Cho dù A Đoan không dám nói ra nhưng trong lòng y cũng thừa hiểu. Chỉ có Tiểu Thạch Đầu, do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hong-tran/39734/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.