Edit: Bội Bội
_______________________
Buổi tối sau khi Khương Vạn Nương rửa mặt xong đâu đấy, Chỉ Hạ đang vắt khô tóc cho nàng, thấy trong tay nàng cầm một quyển sách, dường như là không mấy để bụng chuyện ban ngày.
“Cô nương không cảm thấy tủi thân sao?” Chỉ Hạ có hơi tò mò.
Khương Vạn Nương lật trang sách, phục hồi tinh thần, hỏi lại: “Tủi thân chuyện gì?”
Chỉ Hạ nói: “Vốn dĩ đại phu nhân nói lúc đó là đang nói tới cô nương, nô tỳ cho rằng dù thế nào thì một nữ tử bị nói như vậy đều sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng mà nô tỳ để ý sắc mặt của cô nương, dường như không mấy quan tâm.”
Khương Vạn Nương nghe lời nàng ta nói liền nghĩ đến những lời nói cay nghiệt mà lúc trước Lưu thị đã dùng để đánh giá nàng.
Khương Vạn Nương nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu như lúc trước nàng chưa từng nghe được Lưu thị nói gì, có lẽ lúc sáng sẽ không kịp phản ứng, để cho bản thân trở nên khổ sở.
Nhưng mà trước đó đã sớm biết, lời nói khó nghe hơn nàng cũng đã nghe Lưu thị nói qua.
Cho nên buổi sáng lúc Lưu thị nói những lời đó, trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ Hạ thấy nàng vẫn không nói chuyện, chỉ có nàng ta nghĩ gì nói đấy, lập tức tự giác thay đổi để tài, nói: “Dù sao cô nương vẫn là người may mắn, lúc này có thể đi cùng với Quận chúa đến phủ Cẩn Vương một chuyến, đây cũng là chuyện rất có thể diện.”
Khương Vạn Nương nghe vậy, quay đầu nhìn nàng ta, có chút chần chờ nói: “Ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/213325/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.