Chương trước
Chương sau
Chỉ Hạ đi theo Khương Vạn Nương đến cửa hông, có chút tiếc nuối tiễn nàng lên xe ngựa.
“Cô nương, nô tỳ sẽ rất nhớ người …” Chỉ Hạ nhìn thấy nàng phải đi rồi, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Khương Vạn Nương nói: “Ngươi muốn rời đi với ta à?”
Chỉ Hạ vội vàng gật đầu nói: “Cô nương, nô tỳ tình nguyện đi theo hầu hạ.”
Khương Vạn Nương nghĩ nghĩ, nói với nàng ta: “Nếu ngươi cam tâm tình nguyện, vậy thì đợi ta sau khi trở về sẽ sắp xếp thoả đáng, rồi sẽ nói với ngoại tổ mẫu xin cho ngươi sang đó.”
Chỉ Hạ nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đồng ý.
Đợi đến khi xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ của Tiết phủ, chậm rãi rời xa những góc phố phồn hoa náo nhiệt.
Xe ngựa đi vào một ngôi nhà ba sân, Khương Vạn Nương đang cảm thấy cảnh trí quanh đây thật xa lạ, thì nhìn thấy bên trong có bóng người bước ra nghênh đón, người đó không phải ai khác, đúng là phụ thân của nàng Khương Thừa Dị.
“Vạn Nương …”
Khương Vạn Nương vẫn nhớ rõ lần cuối cùng mình nhìn thấy Khương Thừa Dị, là lúc ông đang phải bôn ba vì chuyện trong nhà, gầy gò tiều tuỵ.
Có lẽ là đã lâu không gặp, khí chất trên người Khương thừa Dị đã thay đổi rất nhiều, mà Khương Vạn Nương cũng bớt đi vẻ ngây thơ trẻ con, nhiều thêm vài phần già dặn.
Vừa nhìn thấy nhau, cảm giác đầu tiên là có chút xa lạ.
“Phụ thân.”
Giọng nói Khương Vạn Nương nhàn nhạt, vốn tưởng rằng chính mình có thể bình tĩnh trước cảnh tượng đã lâu mới nhìn thấy như vậy, nhưng mà chỉ mới mở miệng gọi đối phương một tiếng, sống mũi không nhịn được mà cay cay.
Hốc mắt Khương Thừa Dị cũng lập tức đỏ lên, bước đến ôm Khương Vạn Nương vào trong ngực.
“Thời gian gần đây đã làm khổ ngươi rồi, ta vốn tưởng rằng chính mình sẽ không gặp lại ngươi nữa, sau đó nghe được Tiết gia nhận ngươi về nuôi, ta mới cảm thấy yên tâm được một chút, bản thân mình lo rời khỏi kinh thành để tránh đầu sóng ngọn gió.”
Khương Vạn Nương thở dài, nhìn ông một chút, hỏi: “Lúc trước ta có nghe người ta nói phụ thân bị tạm giam phát bệnh ở chân, khi đó ta vẫn luôn lo lắng, lại không có cách nào vào thăm người, cũng không biết người có ổn hay không?”
Khương Thừa Dị nói: “Lúc trước ta ở trong nhà lao đổ bệnh một trận, nhà giam kia âm u lạnh lẽo, xương đùi ta buổi tối không chịu được, đau nhức ngủ không yên, cũng may sau đó Tiết gia giơ tay cứu giúp, ta mới có thể rời đi, giữ được cái mạng.”
Khương Thừa Dị vốn là một người khoẻ mạnh, chỉ là lúc còn trẻ vì đỡ thương cho nàng, mới bị bức tường đè xuống tổn thương phía sau lưng và chân, mà Khương Vạn Nương khi đó vẫn còn nhỏ được phụ thân ôm chặt trong ngực, thậm chí cũng không nhớ rõ mọi việc xảy ra thế nào.
Sau đó vết thương ngoài da trên người Khương Thừa Dị đều lành lại không có gì trở ngại, chỉ có một chân bị tật khập khiễng, gây trở ngại con đường làm quan của ông.
Ông tuy chưa từng nhắc đến những việc này trước mặt Khương Vạn Nương, thế nhưng Khương Vạn Nương vẫn biết được nguyên cớ qua miệng của những người xung quanh.
Lúc đó nàng mất mẫu thân, vô cùng đau lòng, rồi mới dần dần ý thức được trên đời này vẫn còn một người khác rất yêu thương nàng, Khương Thừa Dị cũng chưa từng tái giá, cho nên Khương Vạn Nương vẫn luôn coi ông là nơi chốn duy nhất để dựa vào, cho đến khi Khương gia xảy ra chuyện, mọi thứ đảo lộn làm Khương Vạn Nương không kịp thích ứng.
Khương Thừa Dị dẫn Khương Vạn Nương vào nhà, Khương Vạn Nương đưa mắt đánh giá ngôi nhà xa lạ này, lại thấy một bà tử dáng vẻ hiền lành bưng trà rót nước, ăn mặc cũng rất sạch sẽ, tay chân lanh lẹ.
“Lúc trong nhà gặp chuyện, Xuân di nương của ngươi trốn ở bên ngoài đã hạ sinh một đệ đệ, ta lấy nhũ danh cho hắn gọi là A Đàn, lát nữa ngươi sẽ được gặp hắn thôi.” Khương Thừa Dị nói.
Khương Vạn Nương ngơ ngẩn gật đầu, đối với chuyện này nàng vẫn có chút ấn tượng.
Xuân Đại là nha hoàn thông phòng hầu hạ bên người Khương Thừa Dị mười mấy năm, sau khi mẫu thân qua đời Xuân Đại trở thành di nương, sau đó lại bị sảy thai, mãi cho đến lúc này mới an ổn sinh hạ một đứa bé, không ngờ lại là một nam hài, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện cho phụ thân.
Khương Vạn Nương nhìn thấy đồ vật trong nhà tuy không phải là quá sang trọng, cũng không thể so được với “Khương gia” lúc trước, nhưng hẳn là cũng đã tốn một số tiền không nhỏ.
Nàng nhịn không được hỏi thăm vài câu, Khương Thừa Dị lại úp úp mở mở nói rằng có bạn bè trợ giúp.
“Lát nữa hắn tới, thì sẽ giới thiệu với ngươi.” Khương Thừa Dị nói.
Khương Vạn Nương lắc đầu, nói: “Không phải ta tò mò việc riêng của phụ thân, chỉ sợ phụ thân bị lừa mà thôi.”
Khương Thừa Dị cười cười, nói: “Cô nương ngốc, ta còn cái gì để lừa gạt đâu chứ, muốn lừa gạt ta còn cho ta nhà ở đưa ta ngân phiếu, có kẻ lừa đảo nào ngu xuẩn tới vậy chứ?”
Khương Vạn Nương không thể nói rõ có chỗ nào không đúng, đành phải đặt ly trà xuống đi thăm ấu đệ trước.
Khương gia bây giờ so với phủ trạch nhà cao cửa rộng lúc trước đúng là không bằng một góc.
Nơi ở của Khương Thừa Dị cũng lắm chỉ xa hoa hơn bá tánh bình thường một chút mà thôi, thế nhưng có chỗ ở thoải mái đã là tốt lắm rồi.
Trong nhà cũng neo người, không có bao nhiêu người hầu kẻ hạ, những gia đinh kẻ sai vặt trong nhà cũng không gây sự chú ý quá lớn.
Vì để tiện hầu hạ, Xuân Đại ở lại gian thứ kế bên thượng phòng phía tây.
Lúc Khương Đại Nương đi qua, ấu đệ đang ngủ say, mà Xuân Đại đang say sưa chải tóc, cũng không hề nhận ra có ngưới đang bước vào phòng.
Khương Vạn Nương nhìn thấy Xuân Đại mặc một bộ váy tơ lụa mới tinh, nhịn không được nhíu nhíu mày.
Đợi đế khi nàng đi lại gần, mới nhận ra bộ quần áo trên người Xuân Đại được may từ lụa Vân Cẩm, cuộc sống của nàng ta có lẽ còn sung túc hơn so với tưởng tượng của Khương Vạn Nương.
“Xuân di nương.”
Khương Vạn Nương nhẹ giọng mở miệng gọi đối phương một tiếng, lúc này Xuân Đại mới quay đầu, nhận thấy Khương Vạn Nương đã đến rồi.
Nàng ta có hơi kinh ngạc, hẳn là sẽ không ngờ tới Khương Vạn Nương sẽ đến thẳng nơi này sau khi gặp mặt với Khương Thừa Dị.
Nàng ta vội vàng cất gương lược vào trong ngăn kéo, đứng dậy dém gọn vạt váy, đi đến trước mặt Khương Vạn Nương, tươi cười niềm nở: “Cô nương, ngươi đã trở về rồi, lão gia nói hôm nay đón ngươi về, ta vốn là định ôm A Đàn ra nhà trước gặp ngươi, chỉ là ngươi xem hắn còn đang ngủ …”
Khương Vạn Nương không nói gì.
Dường như Xuân Đại nhận ra ánh mắt của nàng, liền cúi đầu nhìn bản thân mình, lúc này mới phản ứng lại, vội nói: “Cô nương đừng có hiểu lầm, đây là lễ vật người ta tặng lão gia, lão gia nói bây giờ trong nhà cũng không có người ngoài, mới bảo ta chọn vài tấm vải dệt cắt may xiêm y, nói là mấy ngày hè nóng nực cũng có thể mát mẻ một chút, không thôi lại nổi mẩn.”
Khương Vạn Nương nói: “Vừa nãy ta thấy ngươi vội vội vàng vàng đóng hộp trang điểm lại, có vật gì sợ ta thấy được sao?”
Xuân Đại nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Cô nương nói sao?”
Khương Vạn Nương chăm chú nhìn nàng ta, thấy nàng ta không chút chột dạ, liền đi vòng qua người nàng ta, kéo ra ngăn kéo nàng ta vừa mới đóng lại, nhìn thấy đôi trâm ngọc nằm bên trong, còn có một cây trâm bạc nhỏ như cây kim nằm khuất phía sau, thân trâm nhỏ nhắn, trên đầu trâm chỉ có một đoá hoa chế tác bằng kim loại vô cùng bắt mắt, cánh hoa đan xen, nhuỵ hoa lại đính một sợi tơ vàng, tuy rằng không quá đáng tiền, nhưng kiểu dáng lại rất đẹp.
Khương Vạn Nương lấy cây trâm kim hoa kia ra, nhìn về phía Xuân Đại.
“Thứ này sau khi mẫu thân ta qua đời đã bị lạc mất, sao bây giờ lại ở chỗ của ngươi?” Khương Vạn Nương hỏi nàng ta.
Xuân Đại cắn cắn môi, chần chờ nói: “Đây là lão gia cho ta …”
Khương Vạn Nương sao có thể không hiểu, chỉ trầm giọng nói: “Ta lập tức đi hỏi ông ấy.”
Nàng cầm cây trâm kim hoa kia đi ra ngoài, Xuân Đại liền vội vàng bế con nhỏ từ trên giường lên.
Khương Vạn Nương mới đi tới cửa, Khương Thừa Dị đã tới nơi này, nhìn thấy sắc mặt Khương Vạn Nương lạnh lẽo, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phụ thân tới vừa đúng lúc.” Khương Vạn Nương đưa cây trâm kia cho ông xem, hỏi: “Phụ thân có nhận ra vật này không?”
Sắc mặt Khương Thừa Dị có hơi cứng lại, nói: “Có chút ấn tượng, nhưng mà không nhớ ra.”
Khương Vạn Nương nói: “Đây là di vật của mẫu thân ta, là chính phụ thân đã đưa cho Xuân di nương dùng sao?”
Khương Thừa Dị nghe xong lời này có chút ngạc nhiên, đang định mở miệng, thì nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh oa oa khóc lớn từ trong phòng truyền ra,
Xuân Đại ôm đứa bé đi ra, rũ mắt nói: “Lão gia … Cô nương … Nàng hiểu lầm ta …”
“Mấy thứ này là lúc trong nhà gặp nạn người hầu thu nhặt được, cũng không biết nguồn gốc từ đâu mà có, ta là không rõ đã dùng, mới mạo phạm phu nhân …”
Khương Thừa Dị có chút không vui, đứa bé trong ngựa Xuân Đại càng khóc lớn tiếng, làm ông cũng mất hết kiên nhẫn.
“Đừng đứng đây nói chuyện nữa, coi chừng đứa bé trúng gió, vào nhà đi.”
Xuân Đại nghe xong lời này, sợ hãi liếc mắt nhìn Khương Vạn Nương một cái, rồi mới dè dặt đi vào trong phòng.
Khương Thừa Dị thở dài, nói với Khương Vạn Nương: “Vạn Nương, những thứ này nếu đúng thật là đồ vật của mẫu thân ngươi thì mau lấy về đi, mấy ngày nay ta thực sự bận bịu không để tâm kiểm tra đồ đạc trong nhà, nghĩ đến cũng không biết lúc đó hỗn loạn không cẩn thận đã ném ở đâu rồi, ngươi đừng so đo với Xuân di nương nữa.”
Khương Vạn Nương nghe giọng điệu của ông, hình như là không cảm thấy Xuân Đại có ý đồ gì xấu xa.
Khương Vạn Nương nói: “Phụ thân muốn che chở cho Xuân di nương ta đương nhiên không thể có ý kiến, chỉ là đừng để người khác xem thường mẫu thân ta, mấy thứ nàng lúc sinh thời bà vô cùng yêu thích, phụ thân không nhớ được … Thì thôi vậy.”
Trên mặt Khương Thừa Dị ửng đỏ, nói: “Ngươi yên tâm đi, tuyệt đối không có lần sau …”
Trong lòng Khương Vạn Nương buồn bực, ra khỏi hành lang liền đi về phía viện tử đã sắp xếp cho nàng.
Buổi tối lúc Khương Vạn Nương nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ tới cây trâm của mình lúc trước đã lưu lạc đến tiệm cầm đồ.
Vừa khéo đó cũng là đồ vật bị mất sau khi mẫu thân nàng qua đời.
Khi đó bà tử trong phủ dường như đã tìm kiếm hết tất cả các phòng, nàng chăm chú dòi mắt xem các nàng tìm kiếm, cũng không tìm ra được thứ gì.
Bẵng đi chừng mấy năm, Khương Vạn Nương cũng không nhìn thấy bất kỳ món đồ nào đã mất xuất hiện trong phủ nữa.
Vậy mà đúng lúc Khương gia xảy ra chuyện, những thứ này từng món từng món lại chui ra.
Chuyện này làm nàng không nhịn được mà phỏng đoán, kẻ trước đây đã trộm những thứ này, hẳn là sợ hãi bị tra ra, mới luôn giấu kỹ chứ không đem ra ngoài, sau này thấy Khương gia không còn ai nữa, mới dám đem đi tiệm cầm đồ để đổi tiền.
Kẻ trộm này có phải là Xuận Đại hay không?
Khương Vạn Nương không có mấy ấn tượng với Xuân Đại, chỉ biết nàng ta hầu hạ bên người Khương Thừa Dị, dáng người đầy đã, mặt mũi cũng không có gì gọi là xuất chúng, giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mỏng, nhìn qua có chút vụng về, làm cho người ta có cảm giác đây là một người an phận.
Có lẽ là do không quen với hoàn cảnh, ban đêm Khương Vạn Nương không thể nào ngủ yên giấc,
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dây thì mặt trời đã lên cao.
Bên người Khương Vạn Nương không có ai hầu hạ, nàng đành phải tự thân vận động rửa mặt thay y phục, đợi đến khi nàng đi đến thượng phòng, nhìn thấy Xuân Đại cùng bà tử đang đứng bên kia bày biện đồ ăn sáng cho nàng.
Khương Vạn Nương nhìn thấy trong sảnh bày vài đồ vật, hình như là hôm qua không hề thấy.
“Đây là cái gì?” Khương Vạn Nương hỏi.
Xuân Đại liếc mắt nhìn, liền nói: “Cô nương không biết sao, đây là sính lễ mà Lâm thủ phụ gia đã đưa qua lúc sáng sớm.”
Chợt nghe được hai chữ Lâm gia, Khương Vạn Nương cảm thấy một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Nàng vô cùng kinh ngạc, không hiểu sao mình mới về nhà chưa đầy một ngày, người của Lâm phủ đã biết tường tận?
Huống hồ dựa vào tính tình cao ngạo của Lâm phu nhân, làm gì có chuyện tình nguyện sai người tới cửa lần thứ hai?
Khương Vạn Nương càng nghĩ, trái tim càng lúc càng lạnh lẽo.
“Phụ thân ta đang ở đâu?”
Xuân Đại thấp giọng nói: “Lão gia sáng sớm đã đi ra ngoài, chắc là phải giữa trưa mới trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.