Thiên tử lâm triều.
Vấn nạn trộm cướp ở Nam Sơn không thể xem là một vụ án bình thường.
Thế nhưng ở trên triều Thinh Cẩm Đế không hề có một lời khen đối với hành động lập công của Trang Cẩm Ngu.
Tan triều, Thịnh Cẩm Đế chỉ giữ lại một mình y.
“Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tốt nhất không nên để lộ ra ngoài.”
Thịnh Cẩm Để cho người xung quanh lui xuống hết, nhìn thấy Trang Cẩm Ngu vẫn bình tĩnh như trước, liền nói với y: “Ngươi biết đấy, không cần biết người ngoài đồn thổi thế nào, nhưng mà trước sau trẫm vẫn rất tín nhiệm ngươi, nếu không cũng sẽ không giao chuyện này cho ngươi đi làm.”
Trang Cẩm Ngu nắm chặt tay áo, rũ mắt nhìn nền gạch bóng loáng không dính một hạt bụi, trong mắt hiện lên một tia thờ ơ, kiềm chế nói: “Vi thần hiểu rõ.”
Thịnh Cẩm Đế trầm giọng nói: “Ngươi đã hiểu rõ, thì cũng nên biết chuyện này chưa dừng lại ở đây, ngươi vẫn cần phải cố gắng truy tìm manh mối nguồn gốc, nếu như không đủ người, Đại Lý tự cùng Hình bộ đều sẽ phối hợp với ngươi, mong rằng ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng.“
Trang Cẩm Ngu lĩnh chỉ, sau đó rời khỏi đại điện.
Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Nhuận đang chờ ở hành lang phía xa.
Hắn ta nhìn thấy Trang Cẩm Ngu rời đi, mới cất bước đi vào trong đại điện.
Thịnh Cẩm Đế xoay người ngồi xuống, nói với hắn ta: “Chuyện này, là do ngươi lười biếng.”
Lâm Thanh Nhuận xốc vạt áo nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội.
Thịnh Cẩm Đế nói: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/1185657/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.