Edit: Bội Bội
_____________________________
Cao Ngọc Dung cảm thấy nếu như hôm nay cứ như vậy mà thả Khương Vạn Nương đi, sau này trở về chắc chắn là sẽ bị người khác cười nhạo.
“Hai người các ngươi đã nói không tới quấy rồi, lại nói có sơn tặc, vậy chờ ta bảo người đi qua kiểm tra xác nhận, thì muốn đi cũng chưa muộn.”
“Cao cô nương đây là muốn ỷ thế hiếp người sao?” Khương Vạn Nương nói.
Cao Ngọc Dung bị nói trúng tim đen nên tức giận: “Ngươi nói ai ỷ thế hiếp người?”
Tiết Quế Dao nén giận nói: “Cao đại cô nương tình nguyện đem danh tiết cùng tính mạng mình ra đánh cược, nhưng chúng ta lại không muốn, chúng ta là người của Viễn Hầu phủ, chứ không phải nha hoàn của Cao đại cô nương. Nếu Cao đại cô nương không để cho chúng tôi rời đi, chẳng phải đây là đang lợi dụng thế lực của Cao gia sao?”
“Các ngươi gắp lửa bỏ tay người, rõ ràng các ngươi làm loạn đào hoa yến do ta tổ chức trước …”
Khương Vạn Nương nói: “Vậy ý của Cao cô nương là, không sợ danh tiết bị tổn hại?”
Cao Ngọc Dung lập tức nuốt xuống lời muốn nói.
Sao có thể không sợ chứ?
Các cô nương đứng bên cạnh không nhịn được bèn khuyên Cao Ngọc Dung.
Đợi sau khi bà tử đi dò đường trở về với vẻ mặt đầy hoảng hốt kể lại nhưng gì mình thấy.
Mấy người bên cạnh làm gì có tâm trạng ở lại nữa.
Cao Ngọc Dung cảm thấy dù gì cũng chỉ là hai tên côn đồ mà Khương Vạn Nương xui xẻo đụng phải, rõ ràng có thể là một việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/1185655/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.