Lý Lăng Chiêu hiểu rõ, Hoàng Cung này không phải chỉ có mình hắn muốn Lý Lăng Diên chết. Nhưng để tìm người khiến hắn tin tưởng thật không dễ. Trong mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau này, điều kiện tiên quyết chính là ngai vàng thuộc về hắn. Hắc y nhân kia có lẽ cũng hiểu rõ, đem đến nguồn tin mà hắn đang cần nhất.
“Hoàng Hậu muốn nạp Tần Nguyệt Châu làm Thái Tử Phi. Nhưng nàng lại là người trong lòng Kính Vương. Đây là cơ hội tốt để hai người họ bất hòa, ta có thể giúp ngươi.”
“Muốn mượn dao giết người, chiêu này cũng cũ quá rồi.”
Kẻ kia mỉm cười, đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ.
“Nếu là cái này thì sao?”
Lý Lăng Chiêu cau mày, vừa định chạm vào đã bị ngăn lại.
“Cổ trùng của Tây Vực, không phải là thứ có thể động loạn được.”
Lý Lăng Chiêu mặt mày ngưng trọng nhìn kẻ kia.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Vũ Vương không cần sợ, đây là chút lòng thành của ta đối với ngươi thôi. Còn về chuyện của Tần Nguyệt Châu ta sẽ đích thân làm, cho dù có điều tra cũng không tra đến trên người của ngài. Thành ý này ngài thấy thế nào?”
“Ngươi rốt cục là ai?”
Lý Lăng Chiêu tuy bên ngoài cảnh giác, nhưng trong lòng sớm đã có quyết định. Cổ trùng là thứ giết người vô hình, ngay đến Thái Y tài giỏi nhất cũng không phát hiện ra. Hắn vốn tìm kiếm rất lâu, đáng tiếc không tìm được. Bây giờ có người dâng đến cửa, hắn không nhận thì thật có lỗi với bản thân.
Hắc y nhân kia giống như nhìn ra suy nghĩ của Lý Lăng Chiêu, cười đáp:
“Vũ Vương không cần phải biết, chỉ cần ngài đồng ý, Cảnh Quốc này sẽ là của ngài.”
Lý Lăng Chiêu cuối cùng cũng không giả vờ nữa.
“Được, vậy điều kiện của chủ nhân ngươi là gì?”
Hắc y nhân có hơi bất ngờ, Lý Lăng Chiêu quả nhiên là sự lựa chọn đúng đắn.
“Đợi khi ngài đăng cơ, tự dưng chủ nhân của ta sẽ cho ngài biết. Yên tâm, chuyện đó đối với ngài chỉ có lợi.”
Hắn nói xong thì phất áo bỏ đi, hoàn toàn không hề kinh động đến lính gác trong viện. Lý Lăng Chiêu gặp qua không ít cao thủ, nhưng kỳ nhân hiếm có như kẻ này vẫn là lần đầu. Hắn rút tờ giấy đặt bên dưới chiếc hộp, bên trong là chỉ dẫn cách dạ cổ trùng. Lý Lăng Chiêu siết chặt tờ giấy trong tay, quả nhiên trời cũng giúp hắn.
Hắc y nhân sau khi rời khỏi Vũ Vương Phủ, lập tức đến Hoàng Cung. Sau khi thay ra một thân y phục thái giám, lập tức đi đến Ngự Hoa Viên. Bên đình Vọng Nguyệt, sớm đã có người đợi sẵn. Hắn nhìn thấy nàng ta, khom người hành lễ.
“Công chúa, mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi.”
Thiếu nữ vận một thân thanh y đang nhàn nhã chơi cờ. Nghe thấy hắn nói chỉ cười nhạt.
“Bố trí nhiều năm, cũng đến lúc thu lưới rồi. Chuyện ở thọ điển nhất định phải làm cho tốt. Nếu hỏng việc, cả ta cũng không thể bảo vệ ngươi.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Thiếu nữ nhìn sắc trời âm u, thở dài.
“Nơi này, thật cô đơn.”
Thái giám đi đến bên cạnh giúp nàng châm trà, an ủi.
“Công chúa, ủy khuất cho người rồi.”
Thiếu nữ phất tay, kéo áo choàng đứng dậy.
“Ta không sao, chính sự quan trọng. Đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không thể đến phút cuối thì thất bại được.”
Thái giám ngậm miệng, hắn biết rõ chủ tử của hắn là người thế nào. Đằng sau dáng vẻ yểu điệu nhu mì kia, là một người sát phạt quyết đoán và đầy thủ đoạn. Xứng đáng với địa vị và thân phận của nàng.
Thọ điển mà mọi người mong chờ, rất nhanh đã đến. Vì mấy năm trước Thái Hậu đều dưỡng bệnh ở Hàng Cung, nên thọ điển cũng rất tối giản. Năm nay Thái Hậu quay về, thêm vào việc Cảnh Quốc chiến thắng Yến Quốc nên thọ điển lần này vô cùng sa hoa, ngay cả các phiên vương khác họ cũng được đặt cách mang theo gia quyến trở về.
Lạc Thanh Thanh thân là trưởng sự cung nữ ở Đông Cung, đáng lý ra phải bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vì Thái Tử sót nàng nên mọi việc đều giao cho Phúc Tử và Bội Nhi. Lạc Thanh Thanh thấy bản thân mình ngồi không thật có lỗi, vì vậy nàng lén lút cùng Bội Nhi đến Tú Phường lấy lễ phục mới cho Lý Lăng Diên. Nào ngờ xui xẻo thế nào, lại gặp trúng người không nên gặp. Hạ Linh Nhi hôm nay theo phụ mẫu vào cung thỉnh an Thái Hậu, nào ngờ bị Thái Hậu giáo huấn một phen. Nàng ta ấm ức không có chỗ phát tiết, đúng lúc gặp được Lạc Thanh Thanh. Nếu không phải vì tiện tỳ này thì sao Thái Tử bất mãn mà hủy hôn với nàng ta được. Hạ Linh Như không hề thấy mình vô lý, đem lửa giận trút lên đầu Lạc Thanh Thanh.
“Này, đứng lại.”
Lạc Thanh Thanh muốn bình yên đi qua, nhưng xem ra không được rồi. Nàng cùng Bội Nhi đồng thời dừng bước, quay sang hành lễ với Hạ Linh Như.
“Hạ tiểu thư có gì căn dặn.”
Hạ Linh Như khoanh tay, hất cằm nói.
“Ta làm rơi một chiếc trâm cài, vốn là vật ngự ban. Các ngươi mau đi tìm cho ta. Nếu mất hoặc hư hại thì đầu của các ngươi đều không giữ được.”
Lạc Thanh Thanh nhìn Hạ Linh Như, lạnh lùng đáp.
“Chúng nô tỳ đang phụng lệnh Thái Tử đến Tú Phường lấy lễ phục thọ điển. Thật sự không thể trù hoãn. Vẫn là mong Hạ tiểu thư thông cảm tìm người khác.”
“Ngươi chỉ là cung nữ, lại dám ăn nói với chủ tử như vậy, có biết tội gì không?”
Lạc Thanh Thanh còn chưa đáp đã có người đáp thay
“Vậy Hạ tiểu thư có biết khi quân phạm thượng là đại tội tru di không?”
Hạ Linh Như và Lạc Thanh Thanh cùng quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói, quả nhiên lại có thêm một thiên kim quý nữ đến góp vui. Phen này lại không tránh được phiền phức rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]