*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vọng theo Triều Bắc Sơn tới bãi trượt tuyết cậu làm việc.
Diện tích bãi trượt tuyết Hồng Cốc lớn vô cùng, chiếm toàn bộ cụm núi tuyết Krasnaya Polyana. Tuyết đọng phủ trắng dãy núi, bị ván trượt tuyết cọ ra từng vết sắc, từ đỉnh núi kéo dài đến dưới chân núi. Triều Bắc Sơn dẫn Tạ Vọng đến khu làm việc, đưa đơn xin nghỉ việc cho một người đàn ông trẻ. Người nọ nhún nhún vai, bày ra biểu cảm tiếc nuối nhưng vẫn nhận lấy đơn xin nghỉ việc, dùng tiếng Nga hỏi Triều Bắc Sơn:
– Có muốn dẫn người yêu cậu chơi ở đây một ngày không?
Triều Bắc Sơn lặp đi lặp lại từ “возлюбленная” này, lòng không ngừng trào mật ngọt, quay đầu hỏi Tạ Vọng: (cũng theo gg dịch: người yêu dấu)
– Anh, có muốn ở lại đây chơi không?
– Có. – Tạ Vọng đáp không chút nghĩ ngợi, ôm lấy eo Triều Bắc Sơn chớp chớp mắt: “Vậy huấn luyện viên Triều dạy anh có được không?”
Trước giờ Tạ Vọng vẫn luôn mang dáng vẻ chững chạc trước mặt Triều Bắc Sơn, thế mà bây giờ y lại làm một vài hành động nũng nịu, sao Triều Bắc Sơn có thể chịu nổi cơ chứ, khẩn trương đến mức nói không lưu loát:
– Được, được mà.
Thời gian Tạ Vọng rảnh rỗi ít đến đáng thương, chỉ từng trượt tuyết ở những bãi trượt tuyết nhỏ trong nước, chưa từng thấy qua loại cấp bậc này. Y vụng về thay đồ, khi đứng lên có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-la-2kx-minh-la-1/197840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.