*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc Tạ Vọng ra khỏi phòng làm việc Hà Tung cũng đi cùng y. Tạ Vọng vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa rồi, vẻ mặt có mấy phần hoảng hốt, trông sườn mặt lạnh nhạt của Hà Tung, chần chờ nói: – Tôi muốn mạo muội hỏi một chút… Hà Tung dừng bước chân, xoay người đối mặt với y, vẻ mặt ung dung lạnh lùng: – Tôi biết cậu muốn hỏi gì. Mẹ Tiểu Sơn là mẹ kế của tôi, cho nên tướng mạo chúng tôi không giống nhau lắm, huống chi nó giống mẹ nó hơn. Tạ Vọng ngẩn ra: – Chẳng trách… – Y cười khổ nói: “Tính cách Bắc Sơn khác một trời một vực với mấy anh.” Nhắc tới Triều Bắc Sơn vẻ mặt Hà Tung dịu đi rất nhiều, hiếm thấy lộ ra chút ý cười: – Ừ, nó cứ như trẻ con. – Anh nhỏ giọng bổ sung: “Vụ án trong khoảng thời gian này của cậu có thể chuyển qua cho tôi phụ trách, chờ cậu quay về chúng ta lại bàn tiếp.” – Được. – Tạ Vọng hít sâu một hơi, chân thành cảm kích: “Cảm ơn.” Hà Tung lắc đầu: – Chỉ cần Tiểu Sơn thật vui vẻ, chúng tôi làm cái gì cũng được. Anh nhìn Tạ Vọng một cái thật sâu, không rõ cảm xúc của mình là gì, “Tiếc là, vui vẻ của nó không nằm trong tay chúng tôi.” Tạ Vọng mím môi buông rèm mi, lông mi run lên khe khẽ, không lên tiếng. Giữa trưa hôm sau Tạ Vọng lên máy bay. Xuất phát từ trong nước, quá cảnh ở Novosibirsk, mười lăm tiếng sau mới tới Sochi. Từ sân bay ngồi một chuyến xe rung lắc nghiêng ngả thêm mấy tiếng nữa mới tới mục tiêu núi tuyết Krasnaya Polyana. Tạ Vọng vác hành lý nhảy xuống từ trên xe, tuyết phủ dày mười mấy centimet, vừa giẫm lên là phát ra tiếng kin kít. Y đeo bao tay chống gió lạnh, răng va vào nhau kêu lập cập, bước từng bước đi theo bản đồ. Cách không xa là núi tuyết trập trùng hùng vĩ, tuyết phủ trắng xóa đỉnh núi, dốc đứng hiểm trở. Một bên khác là cỏ xanh, phân cắt rõ ràng với núi tuyết, một bên xuân về hoa nở một bên phủ tuyết trắng xóa, tựa như trong thế giới cổ tích. Ven đường là hàng cây tuyết tùng kéo dài không dứt, tuyết phủ đầy cành cây, gió thổi qua là rơi lã chã, đong đưa dao động. Mặt trời tỏa nắng ấm, vài đám mây điểm tô nền trời xanh thẳm, phóng mắt trông sang, một ngôi làng nhỏ ở phía cuối đường. Đi chừng mười mấy phút Tạ Vọng mới tìm được ngôi nhà gỗ trong hình. Mái nhà quét sơn đỏ, độ dốc nóc nhà thoai thoải, phủ tuyết trắng, hệt như đang đội một cái mũ len, trên cửa sổ treo một vài con búp bê nhỏ, viền cửa màu xanh đậm khung cửa màu vàng, trông như một mô hình đồ chơi. Bên trong phòng bật đèn, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ, mờ mờ ảo ảo rơi trên tuyết, tựa dòng cát vàng chảy xuôi. Tạ Vọng giơ tay, do dự một hồi mới gõ “cốc cốc cốc”, phá vỡ yên tĩnh. Bên trong truyền ra một giọng nói, là tiếng Nga, Tạ Vọng nghe không hiểu nên không đáp lời. Một lát sau truyền tới tiếng bước chân, cửa bị mở ra từ bên trong, ken két, một cái đầu thò ra. Khi Tạ Vọng thấy rõ người nọ là ai con ngươi chợt co lại, hô hấp đột nhiên nặng nề. Tạ Vọng vốn tưởng rằng mình có thể kiềm chế được, mở lời chào hỏi trước tiên, nhưng y đã đánh giá cao mình quá mức. Y gần như lập tức hất tung ba lô đang vác trên lưng, nhón chân nâng mặt Triều Bắc Sơn lên hôn. Y như phát điên vuốt ve da thịt Triều Bắc Sơn, ánh mắt lưu luyến dung mạo cậu, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào miệng đối phương, quấn lấy môi lưỡi cậu không buông. Y quá nhớ cậu, tựa một lữ khách đi trên sa mạc ba ngày ba đêm mới nhìn thấy nước, đói khát chiếm lấy mọi thứ thuộc về Triều Bắc Sơn, đánh mất lý trí. Vừa thấy y Triều Bắc Sơn đã có biểu cảm muốn khóc, bị cưỡng hôn cũng không giãy giụa, mê mang chớp mắt làm lông mi quét lên mặt Tạ Vọng. Mũi cậu bị đụng đau, hai tay đặt trên bả vai Tạ Vọng nhưng không nỡ đẩy y ra. Mặt Tạ Vọng buốt lạnh, môi lạnh băng, chóp mũi lạnh băng, bàn tay nâng mặt cậu cũng lạnh băng. Người trong lòng hôn cậu dưới bầu trời đầy tuyết, Triều Bắc Sơn không thể nào cự tuyệt, cậu không làm được. Tạ Vọng hôn cậu đến mê muội, gần như không muốn buông cậu ra, Triều Bắc Sơn sắp không thở nổi, bỗng nhiên sau lưng truyền tới một giọng nữ lanh lảnh: “Что ты делаешь?” (theo gg dịch: Con đang làm gì thế?) Lúc này Tạ Vọng mới nhớ tới không phải chỉ mình Triều Bắc Sơn ở đây, bị dọa cho sợ nên vội buông tay, xoa xoa môi đứng thẳng người. Triều Bắc Sơn né qua một bên để cho y bước vào, cuối cùng Tạ Vọng cũng nhìn thấy mặt người phụ nữ kia —— vẻ xinh đẹp phóng khoáng tùy ý. Phụ nữ Nga điển hình, dáng người cao gầy, khí chất nổi bật, xương mày cao hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp như dao, môi tô son đỏ, cực kỳ xinh đẹp. Triều Bắc Sơn gãi đầu một cái, ngượng ngùng giới thiệu: – Mẹ em, Galina. – Cậu lại dùng tiếng Nga nói một câu về phía người phụ nữ, chỉ chỉ Tạ Vọng. Tạ Vọng vội vàng dùng tiếng Anh chào hỏi, Galina cực kỳ nhiệt tình, thích thú xoay quanh Tạ Vọng, nhìn y không biết phải làm sao. Tiếng Anh của bà rất tốt, chuẩn giọng Mỹ, tốc độ nói chuyện rất nhanh, thỉnh thoảng có mấy từ đơn Tạ Vọng nghe không hiểu. Nhưng y biết Galina đang trêu chọc y, tóm lại nói tới nói lui đều là một ít chuyện không đâu, một hồi khen Tạ Vọng ưa nhìn, một chốc lại bảo ngày ngày Triều Bắc Sơn đều nhớ tới y, Triều Bắc Sơn nghe một hồi cũng hơi không chịu nổi, nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ…” Galina hiểu ý cậu, chớp mắt, soi gương nói: – Được rồi, mẹ muốn ra ngoài, mấy đứa nói chuyện đi. Bà mặc một chiếc váy đỏ gợi cảm bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo phao mũ lông, đóng cửa lại xoay người đi. Trong phòng im ắng lại. Góc phòng có một lò sưởi âm tường, củi cháy nổ lách tách, trở thành âm thanh duy nhất trong phòng. Tạ Vọng nóng đầu dần tỉnh táo lại, đối mặt với Triều Bắc Sơn có hơi lúng túng. Y như bị ngọn lửa thiêu đốt hết sạch bốc đồng và dũng khí, trong lúc nhất thời càng không dám tiến lên thêm một bước nữa. Triều Bắc Sơn đứng đối mặt với y, cũng có vẻ tay chân luống cuống, nhưng ánh mắt cứ một mực không rời khỏi gương mặt Tạ Vọng, lặng lẽ xoa xoa tay. – Em/anh… Hai người đồng thời mở miệng, Tạ Vọng cười một tiếng, dịu giọng: – Em nói trước đi. Triều Bắc Sơn hít mũi một cái, nhìn y bằng đôi mắt trong veo kia. Cậu mặc một cái áo khoác bông dày dặn, trên đầu đội mũ phớt, không khác hình tượng lão mao tử trong tivi mấy, đôi mắt lay láy bị tóc che đi một ít, trông như một con gấu ngốc. Tạ Vọng bị cậu nhìn cho lòng nóng lên, lại nhẹ giọng thúc giục lần nữa: – Nói chuyện đi. lão mao tử Triều Bắc Sơn vân vê vành tai, đó là thói quen nhỏ khi cậu suy nghĩ, lấy hết dũng khí mở miệng nói: – Anh… – Cậu chớp chớp mắt, hình như nhất thời chuyển chủ đề, nói nũng nịu: “Anh có lạnh không nè.” Thật ra trong phòng rất ấm áp, Tạ Vọng đã không còn thấy lạnh nữa. Song y lại nuốt vào lời nói thật suýt thì bật thốt, dang hai tay ra khẽ nói: – Lạnh. Triều Bắc Sơn cúi đầu nhìn tay y, dừng lại hai giây mới phủ bàn tay ấm áp của mình lên ủ ấm. Tạ Vọng trời sinh thể hàn, dù có là mùa hè thì tay chân lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng Triều Bắc Sơn không biết, chỉ cho là trên đường y đi đến đây bị lạnh cóng, đoạn kéo tay y đặt sát vào miệng mình nghiêm túc hà hơi. Hà hơi xong mà vẫn cảm thấy tay Tạ Vọng còn lạnh, hơi cúi đầu áp hai tay Tạ Vọng vào hai bên cổ mình, nặn nặn xương ngón tay y, thì thầm: – Anh, sao anh biết em ở đây thế. Tay Tạ Vọng lạnh như băng áp chặt vào cần cổ ấm nóng của Triều Bắc Sơn, lúc này mới cảm thấy thật sự chạm vào cậu, ba tháng nhung nhớ đến tận bây giờ trái tim mới lần nữa yên bình. Y không định giấu diếm Triều Bắc Sơn, nói đúng sự thật: – Anh đã gặp ba với anh của em. – Em biết mà. – Triều Bắc Sơn lẩm bẩm. – Mỗi lần gọi video với em đều cứ nói em trông buồn quá. Mẹ em còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, nói em sống không tốt. Tạ Vọng nhìn cậu với vẻ ôn hòa, không nhịn được hỏi: – Vậy Bắc Sơn ơi, em sống có tốt không? Tạ Vọng sợ cậu nói rất tốt, cũng sợ cậu nói không tốt. Tâm trạng lo được lo mất khiến y gần như có hơi sợ hãi nghe câu trả lời, sợ Triều Bắc Sơn thật ra không cần đến y. Tạ Vọng biến cuộc sống thành màu trắng đen, y không thể rời bỏ Triều Bắc Sơn, chỉ có thể ngóng trông Triều Bắc Sơn cũng không thể rời bỏ y. Triều Bắc Sơn né tránh ánh mắt y, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói nhất thời nghẹn ngào: – Không tốt, không tốt chút nào hết. – Cậu nức nở, nói: “Em cảm thấy em sắp chết mất.” – Xin lỗi. – Tạ Vọng ôm chặt lấy cậu, hốc mắt ướt át. – Bắc Sơn, xin lỗi. Triều Bắc Sơn lại rơi nước mắt. Thực ra cậu đã không còn khóc nhiều nữa, trong ba tháng kia, trừ tháng đầu tiên luôn khóc sướt mướt ra thì sau này cậu đã nhịn được. Cậu bay đến Nga, tìm một chỗ yên tĩnh, cách Tạ Vọng thật xa để ngăn mình không nhịn được lại đi tìm y. Nhưng chỉ cần vừa trông thấy Tạ Vọng thì đôi mắt cậu lại không kiềm được lệ, cậu cố gắng không để cho Tạ Vọng nhìn thấy một mặt trẻ con này của mình, nhưng không có lấy một lần ngoại lệ nào, đều chấm dứt trong thất bại. Triều Bắc Sơn nghi ngờ Tạ Vọng là do trời cao phái xuống thu gom nước mắt của mình, nếu không tại sao cậu lại vô dụng thế chứ. – Tại sao lại như vậy chứ… Triều Bắc Sơn vừa khóc vừa nhỏ giọng oán trách: – Ở bên anh sao mà khó khăn quá, không bên nhau lại càng đau khổ hơn, em phải làm gì đây. Tạ Vọng ôm cậu, cùng chung một nhịp tim đập, buồn vui tương thông. Y suýt nữa khóc theo, lần đầu tiên nếm trải mùi vị tình yêu, cũng là lần đầu tiên chịu đựng nỗi nhớ nhung hành hạ, dục vọng Tạ Vọng tích lũy mấy tháng qua tựa bong bóng nổ tung vào thời khắc này. Loại ham muốn ấy không phải là tình dục, chỉ đơn thuần là khát vọng đối với Triều Bắc Sơn, y muốn chạm vào cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn cùng cậu vai kề vai. Sự ích kỷ của y đã tạo nên kết quả thảm hại, làm cho người toàn tâm toàn ý thích y bị tổn thương, lo sợ bất an, khiến y trải nghiệm cảm giác phân ly, cầu mà không được, phải chịu nhiều đau khổ, trả giá thê thảm. – Là do anh sai. – Tạ Vọng nói: “Tất cả đều là lỗi của anh.” Sau khi tắm xong bọn họ sóng vai nằm trên giường, cùng đắp chung một tấm chăn, chân gác chân đối mặt thì thầm chuyện trò. Có lẽ do ở bên này lâu nên trên mặt cậu có hai quầng đo đỏ, nom thật ngốc. Tạ Vọng sờ tóc cậu, như dỗ dành con nít mà hỏi: – Mỗi ngày ở đây em làm gì thế? – Em làm huấn luyện viên bán thời gian ở bãi trượt tuyết. Lúc nói chuyện Triều Bắc Sơn luôn vô thức dán mắt vào môi Tạ Vọng, cậu muốn hôn y. – Những khi khác thì nhớ đến anh. Cậu nói xong thì hơi ngượng ngùng cười một tiếng: – Cũng không đúng, lúc làm thêm cũng rất nhớ anh. Tạ Vọng nhích đầu tới gần hơn, cho đến khi hai người trán chạm trán: – Anh nghe ba em nói em hay uống rượu. Triều Bắc Sơn có hơi hoảng hốt, lắp ba lắp bắp giải thích: – Không, không có hay uống rượu, chẳng qua mỗi ngày sẽ uống một tí. Tạ Vọng hỏi cậu: – Một tí là bao nhiêu? Triều Bắc Sơn líu lưỡi, cậu trời sinh không giỏi nói dối, bị Tạ Vọng nhìn càng không dám, ủ rũ cúi đầu thừa nhận: – … Nửa cân rượu Vodka. (cân này bằng 1/2 kg nhé) Tạ Vọng vừa giận vừa đau lòng, không muốn nặng lời nhưng vẫn nhịn không được mắng cậu: – Không cần sức khỏe nữa hả? Rốt cuộc y cũng biết Triều Bắc Sơn mất mát nhường nào, mới có thể kinh động Hà Viễn và Hà Tung chủ động tìm tới cửa. – Có khó chịu ở đâu không? – Không có, tửu lượng của em rất khá, uống không say. Triều Bắc Sơn dụi mắt, nói nhỏ: – Thật sự em rất muốn uống say, khi uống say em sẽ không nhớ anh đến vậy nữa. Tim Tạ Vọng đã bị Triều Bắc Sơn nắm trong tay, chua xót hồi lâu không nói ra lời. Xét đến cùng vẫn là Tạ Vọng y tạo nghiệt, đành phải khàn giọng nói: – Sau này không cho phép uống nữa. Triều Bắc Sơn gật đầu, cười một tiếng lấy lòng. Tạ Vọng hôn lên chóp mũi cậu: – Nhớ anh sao lại không thèm để ý đến anh? Anh gửi wechat không trả lời, gọi điện thoại cũng không chịu bắt máy. – Em không dám nhắn lại, cũng không dám nhận máy. Triều Bắc Sơn ảo não, nói: – Lần đầu tiên anh gửi tin nhắn cho em em liền ôm điện thoại nhìn cả ngày. Anh em nói em không có chí tiến thủ, giận đến mức đòi tịch thu điện thoại của em, em nghĩ như vậy cũng tốt nên đưa cho anh ấy luôn. Cậu dùng chân cọ nhẹ Tạ Vọng một cái, vẻ mặt cô đơn. – Anh, em vô dụng quá, chỉ cần nhận được điện thoại của anh, nghe giọng nói anh thì em chắc chắn sẽ lại đi tìm anh. Giọng Tạ Vọng rất căng thẳng: – Vậy thì đến tìm anh đi. – Thật ra thì em đã đi tìm rồi. Triều Bắc Sơn len lén quan sát sắc mặt Tạ Vọng, nói dè dặt: – Em còn nghĩ ra một lý do, tìm anh giúp em đi kiện. Nhưng khi em theo anh em vào văn phòng luật thì nhìn thấy luật sư Hứa kia, em liền bỏ chạy. Tạ Vọng cảm thấy buồn cười: – Kiện cái gì? Mặt Triều Bắc Sơn chợt phiếm đỏ, rụt cổ không nói. Tạ Vọng vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ cậu lại có phản ứng này, ngược lại nổi tò mò. Y tiến tới ngậm lấy môi Triều Bắc Sơn, dụ dỗ: – Nói anh nghe đi mà. Triều Bắc Sơn ấp úng một lúc lâu, gò má đôi tai đều đỏ bừng, thật thà nói khẽ: – Em muốn nói có người lấy mất đồ của em không chịu trả lại. Tạ Vọng không hiểu cái này có gì phải đỏ mặt: – Sau đó thì sao? Triều Bắc Sơn xấu hổ vùi mặt vào trong gối, giọng buồn buồn: – Sau đó anh sẽ hỏi em là thứ gì, em liền nói, luật sư Tạ lấy tim của em đi mất rồi. Cậu lặng lẽ hé ra một con mắt, cố tỏ ra vẻ hung dữ, nói: – Anh đừng có cười em! Ba em với anh em đều cười nhạo em, nói em ngốc hết sức! Tạ Vọng nào cười được, trái tim như bị cắn xé, vừa đau vừa ấm áp. Đáy mắt y hơi ẩm ướt, miễn cưỡng gượng cười, nói: – Không cười em mà. Tạ Vọng sợ mình không nhịn được rơi nước mắt, vội vàng đổi đề tài. – Đúng rồi, sao em không mang họ Hà mà mang họ Triều vậy? – Bởi vì ba em để em lấy họ mẹ. Triều Bắc Sơn nói: “Mẹ em tự lấy tên tiếng Trung.” Tạ Vọng kinh ngạc: – Tự chọn họ Triều? – Đúng vậy, chọn bừa trong Trăm họ*. (*) gốc 百家姓: “Trăm họ” là một tác phẩm về họ bằng chữ Hán. Theo tài liệu, nó được viết vào đầu thời Bắc Tống. Bộ sưu tập ban đầu gồm 411 họ sau đó được bổ sung thành 504, trong đó có 444 họ đơn và 60 họ ghép. (Baidu) Triều Bắc Sơn cười: – Tên chọn trên Google, anh đoán xem là gì? – Là gì? Triều Bắc Sơn cười đôi mắt cong cong: “Triều Tú Mai.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]