*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tạ Vọng ra khỏi phòng làm việc Hà Tung cũng đi cùng y.
Tạ Vọng vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa rồi, vẻ mặt có mấy phần hoảng hốt, trông sườn mặt lạnh nhạt của Hà Tung, chần chờ nói:
– Tôi muốn mạo muội hỏi một chút…
Hà Tung dừng bước chân, xoay người đối mặt với y, vẻ mặt ung dung lạnh lùng:
– Tôi biết cậu muốn hỏi gì. Mẹ Tiểu Sơn là mẹ kế của tôi, cho nên tướng mạo chúng tôi không giống nhau lắm, huống chi nó giống mẹ nó hơn.
Tạ Vọng ngẩn ra:
– Chẳng trách… – Y cười khổ nói: “Tính cách Bắc Sơn khác một trời một vực với mấy anh.”
Nhắc tới Triều Bắc Sơn vẻ mặt Hà Tung dịu đi rất nhiều, hiếm thấy lộ ra chút ý cười:
– Ừ, nó cứ như trẻ con. – Anh nhỏ giọng bổ sung: “Vụ án trong khoảng thời gian này của cậu có thể chuyển qua cho tôi phụ trách, chờ cậu quay về chúng ta lại bàn tiếp.”
– Được. – Tạ Vọng hít sâu một hơi, chân thành cảm kích: “Cảm ơn.”
Hà Tung lắc đầu:
– Chỉ cần Tiểu Sơn thật vui vẻ, chúng tôi làm cái gì cũng được.
Anh nhìn Tạ Vọng một cái thật sâu, không rõ cảm xúc của mình là gì, “Tiếc là, vui vẻ của nó không nằm trong tay chúng tôi.”
Tạ Vọng mím môi buông rèm mi, lông mi run lên khe khẽ, không lên tiếng.
Giữa trưa hôm sau Tạ Vọng lên máy bay. Xuất phát từ trong nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-la-2kx-minh-la-1/197839/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.