Nghe tiếng khóc kia Tạ Vọng cảm thấy tim mình rất đau, Triều Bắc Sơn luôn cố mang đến vui vẻ cho y, mà từ trước tới nay y luôn tặng lại đau khổ.
Y luôn tự cho là đúng. Tạ Vọng luôn cảm thấy Triều Bắc Sơn còn nhỏ tuổi, những lời yêu thích kia chỉ là nhất thời không kéo dài được bao lâu. Đồng thời y lại quá đề cao mình —— Tạ Vọng cho rằng y có thể xử lý được quan hệ giữa mình và Triều Bắc Sơn, có thể để cho đôi bên cùng đạt được mong muốn, nhưng thật ra lại làm mọi chuyện rối tung. Tình cảm là phải cho đi và nhận lại, suy cho cùng, Tạ Vọng vẫn bị xã hội nhuốm bẩn thói hư tật xấu của người trưởng thành, ích kỷ và tham lam.
Y muốn đạt được tình dục từ đối phương, nhưng lại không muốn bỏ ra quan tâm cùng yêu thích, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc Triều Bắc Sơn thích y như phát điên, dựa vào việc y lên giường xong là đá văng đối phương đi lần sau chỉ cần ngoắc ngoắc tay là có thể gọi cậu tới ư? Triều Bắc Sơn đã bỏ ra bao nhiêu, và y đã làm những gì?
Chỉ vì Triều Bắc Sơn thích y nên đáng phải ở dưới cơ y ư?
Lòng Tạ Vọng rối bời, nghĩ không ra manh mối, cảm xúc không tìm được lối thoát. Y có rất nhiều lời muốn nói với Triều Bắc Sơn, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, nói thế nào. Từ nhỏ Tạ Vọng đã miệng mồm lanh lợi, làm luật sư lại như sấm rền gió cuốn, cho tới bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-la-2kx-minh-la-1/197836/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.