Lễ Giáng sinh ngày đó, Tạ Vọng và Triều Bắc Sơn cùng nhau trải qua.
Để hẹn được y cậu bạn nhỏ đã báo trước một tháng. Tạ Vọng vốn không muốn đáp ứng nhưng lại không chịu nổi cậu ngày ngày xoay quanh nài nỉ, từ trước đến giờ Tạ Vọng thích mềm không thích cứng, quả thực không chịu nổi thế công của cậu nên đã đồng ý.
Vừa mới tới giờ tan làm Triều Bắc Sơn đã gọi điện cho y: “Anh, hôm nay đừng quên đến nhà em nhé!”
Động tác Tạ Vọng ngừng một chốc, một tay khép hồ sơ mới vừa mở ra lại, một tay lấy túi xách đang treo, cười nói: “Được, chờ tôi nửa tiếng, tôi đi từ văn phòng luật qua.”
Thực tập sinh vào đưa tài liệu đã đóng dấu, thấy y muốn đi thì hơi kinh ngạc:
– Tối nay Tạ đại có hẹn ạ?
Nét cười nơi khóe miệng Tạ Vọng vẫn chưa tan hết, gật đầu một cái.
Thực tập sinh cũng cười, giúp y chỉnh lý lại tài liệu rồi bỏ vào ngăn kéo, vừa làm vừa ngoảnh đầu trêu:
– Trông anh vui chưa kìa.
Tạ Vọng ngẩn ra, hỏi ngược lại “Thế à?”, vô thức bước tới tấm gương bên cửa sổ. Y nhìn thấy mặt mình, đường nét mềm mại, vầng trán đầy đặn, không biết do điều hòa bật nhiệt độ cao hay là do y mặc quá nhiều mà gò má hơi ửng đỏ, trong mắt có ánh sáng.
Lúc Triều Bắc Sơn mở cửa cho y còn đang đeo tạp dề, một tên nhóc lớn tướng đeo tạp dề điểm hoa nhí màu trắng trông thật ngốc. Tạ Vọng cởi giày da xỏ dép lông nhung Triều Bắc Sơn chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-la-2kx-minh-la-1/197835/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.