*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Tạ đại, em gửi bản cáo trạng qua wechat cho anh rồi ạ.
Tạ Vọng bận không kịp ngẩng đầu, chiều nay y có một phiên tòa, sau đó còn phải đến trại tạm giam gặp bị cáo, bây giờ đang bận chuẩn bị tài liệu. Tuổi thực tập sinh nói chuyện với y không lớn lắm, là sinh viên đại học năm thứ tư, đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt hơi lúng túng.
– Sao thế? – Tạ Vọng phát hiện đối phương chưa đi, cau mày ngẩng đầu: “Còn có chuyện gì?”
Tay thực tập sinh nắm lại thành quyền đặt bên miệng ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút cứng ngắc, giảm thấp âm lượng xuống:
– Chỗ này của anh… – Cậu ta chỉ chỉ cổ: “Có dấu vết.”
Mãi một lúc Tạ Vọng mới phản ứng lại được. Y không cảm thấy xấu hổ, nhưng lại thấy hơi hơi tức giận, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười mỉm, ngoài mặt ung dung vươn tay cài nút áo sơ mi trên cùng lại, nói lễ phép:
– Cảm ơn.
Thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra ngoài.
… Con mẹ nó thằng nhãi ranh.
Tạ Vọng mắng chửi trong lòng, lại nghĩ tới bộ dạng như con chó điên tối hôm qua của Triều Bắc Sơn. Trước khi ân ái y đã dặn đối phương là hôm nay mình có một phiên tòa, lúc nghe ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng hay lắm, nhưng khi làm thì chẳng còn để ý chi nữa, cắn gặm lung tung, ôm y hôn một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-la-2kx-minh-la-1/197833/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.