Tang Ca bỗng mỉm cười nhìn hắn: “Không phải ngươi định ném bọn ta vào đó đế gia cổ lại phong ấn đó chứ?”
Đôi mắt Cửu Ca lóe lên, hắn xoa xoa hai tay lại với nhau, nở một nụ cười đáng khinh: “Nha đầu ngươi thông minh thật, ý tưởng này không tồi chút nào!”
Tang Ca lùi về phía sau hai bước, vừa muốn nói gì đó thì Liên Trì lại cho rằng nàng sợ hãi, hẳn siết chặt tay nàng, ghé vào tai nàng thấp giọng trấn an: “Đừng lo, nếu hắn ta quả thật muốn ném hai chúng ta vào trong đó, vậy thì ta sẽ ném hắn vào trước cho nàng.”
Nàng nín cười gật đầu đáp: “ừm.”
“Này này, đừng tưởng những lời tên tiếu tử ngươi nói bốn tọa không nghe được, bốn tọa nghe rất rõ đấy nhé! Cái gì gọi là ném bổn tọa vào trong trước hả?!” cửu Ca cau mày không vui, hiến nhiên là không hài lòng với lời đó của Liên Trì.
Liên Trì nhàn nhạt đáp lời: “Ý trên mặt chữ.”
Đối diện với đôi tình nhân đã vạn năm không ở bên nhau này, cửu Ca bỗng nhớ tới nha đầu ngốc tên Ban Họa kia, không biết giờ nàng đã đầu thai thành hình dạng gì rồi, muốn tìm thật sự khó khăn quá…
Cửu Ca đã đi tìm chuyển thế của Ban Họa hơn vạn năm nay mà vẫn chưa tìm thấy, cũng may hắn không phải người bình thường, thứ không thiếu nhất chính là thời gian. Hắn dự định sẽ tìm nàng thêm một vạn năm nữa, nếu như vẫn không thấy vậy thì hắn sẽ tới Quỷ giới lật tung cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395550/chuong-105.html