Chương trước
Chương sau


Tang Ca bỗng mỉm cười nhìn hắn: “Không phải ngươi định ném bọn ta vào đó đế gia cổ lại phong ấn đó chứ?”

Đôi mắt Cửu Ca lóe lên, hắn xoa xoa hai tay lại với nhau, nở một nụ cười đáng khinh: “Nha đầu ngươi thông minh thật, ý tưởng này không tồi chút nào!”

Tang Ca lùi về phía sau hai bước, vừa muốn nói gì đó thì Liên Trì lại cho rằng nàng sợ hãi, hẳn siết chặt tay nàng, ghé vào tai nàng thấp giọng trấn an: “Đừng lo, nếu hắn ta quả thật muốn ném hai chúng ta vào trong đó, vậy thì ta sẽ ném hắn vào trước cho nàng.”

Nàng nín cười gật đầu đáp: “ừm.”

“Này này, đừng tưởng những lời tên tiếu tử ngươi nói bốn tọa không nghe được, bốn tọa nghe rất rõ đấy nhé! Cái gì gọi là ném bổn tọa vào trong trước hả?!” cửu Ca cau mày không vui, hiến nhiên là không hài lòng với lời đó của Liên Trì.

Liên Trì nhàn nhạt đáp lời: “Ý trên mặt chữ.”

Đối diện với đôi tình nhân đã vạn năm không ở bên nhau này, cửu Ca bỗng nhớ tới nha đầu ngốc tên Ban Họa kia, không biết giờ nàng đã đầu thai thành hình dạng gì rồi, muốn tìm thật sự khó khăn quá…

Cửu Ca đã đi tìm chuyển thế của Ban Họa hơn vạn năm nay mà vẫn chưa tìm thấy, cũng may hắn không phải người bình thường, thứ không thiếu nhất chính là thời gian. Hắn dự định sẽ tìm nàng thêm một vạn năm nữa, nếu như vẫn không thấy vậy thì hắn sẽ tới Quỷ giới lật tung cả Quỷ giới lên, cướp bằng được số sinh tử để xem rốt cuộc rốt cuộc là nàng đã đầu thai đi đâu rồi!

Bản thân cô độc lại đối mặt với sự ân ái của Liên Trì và Tang Ca, cửu Ca hậm hực không vui: “Uổng công bốn tọa nghĩ nát óc tìm ra cách nối thông đạo của khe nứt Thiên Trụ tới tận mộng cảnh này.”


Nếu như Hồng Liên ở đây nghe được câu nói này của hắn nhất định sẽ tức giận tới mức hộc mấy lít máu, bảo sao nàng ta cảm thấy thực lực suy giảm mạnh, hóa ra là cửu Ca đã đục một lỗ trong mộng cảnh nổi liền với khe nứt Thiên Địa. Lực lượng của mộng cảnh sao có thể so được với lực lượng của khe nứt Thiên Địa, mộng cảnh này sụp đổ cũng là sớm hay muộn mà thôi.

Cửu Ca không chờ hai người đáp lại thì như nhớ ra điều gì đó, bổng nói: “A phải, Hồng Liên đâu?”

Hắn ta quay đầu nhìn Tang Ca, Tang Ca lại quay đầu nhìn Liên Trì. Liên Trì nhăn mày, bộ dạng mờ mịt hiến nhiên vẫn không biết vì sao hai người lại nhìn mình.

Nhìn thấy hắn như vậy, Tang Ca thở dài, nàng quay sang nói với cửu Ca: “Thôi vậy, đế ta trở về đem nàng ta tới đây.”

“Liên Trì, con mẹ nhà ngươi, ta…”

Nàng vừa dứt lời, từ phía xa xa bỗng truyền tới tiếng mắng của Tử Trúc. Sau lớp sương mù mờ ảo, ba người chỉ nhìn thấy một người giấy đỏ lòm lơ lửng uốn éo giữa không trung, phía sau nó là một bộ khô lâu màu trắng, khung cảnh này có hơi quỷ dị, cũng may ba người ở đây đều không phải người thường, cũng không bị hình ảnh ấy dọa. Google‎ ngay‎ t𝒓ang‎ _‎ T𝒓U𝒎T‎ 𝒓uyen﹒Vn‎ _

Tử Trúc càng tới gần, đám người càng nghe rõ tiếng mắng hơn:” …Liên Trì chó má, thối tha, tính cách xấu như vậy chắc chắn sau này sẽ cô độc tới già! Tang Ca nhất định sẽ không thèm ngó ngàng tới ngươi đâu, đáng đời, há há há!”

Tang Ca nín cười tới mức mặt mũi đỏ bừng, Cửu Ca thì không thèm kiêng nể trực tiếp phì cười ra tiếng. Liên Trì đưa tay lên xoa xoa mi tâm, cảm thấy vô cùng phiền lòng, vì thế không nhịn được mở miệng quát nó: “Câm miệng!”

Nói Tử Trúc chán ghét Liên Trì là thật, nhưng nói nó sợ Liên Trì cũng không phải là giả, cho nên khi Liên Trì vừa mở miệng quát, nó đã nhanh chóng thức thời ngậm miệng lại.

Xong vẫn cảm thấy không cam lòng, nhỏ giọng lẩm bấm mắng hắn vài câu nữa mới chịu yên.

“Cần Hồng Liên làm gì?” Liên Trì nhìn cửu Ca đang cười nghiêng ngả phía trước, không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

Nhắc tới chuyện chính sự, cửu Ca cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn giơ tay xoa xoa ngực, điều chỉnh lại hơi thở của mình cho ổn định, tiếp đó mới nói: “Chẳng phải trước kia bổn tọa đã từng nói với ngươi rồi sao, thứ khắc chế khe nứt Thiên Trụ không chỉ có mình Ý Chí Thiên Địa, mà còn có cả oán khí và sát khí. Mà Hồng Liên tồn tại hàng vạn năm, oán khí và sát khí với Tang Ca ngập trời như vậy, nếu như không dùng nó đổi phó với thứ này quả thật là có lỗi với bản thân rồi.”

“Nếu như vậy nàng ta sẽ chết sao?” Tang Ca bỗng chen vào một câu.

Cửu Ca xoa xoa cằm suy nghĩ hòi lâu mới đáp: “Đương nhiên sẽ chết, nhưng nếu là dùng cách phong ấn thì cũng không hẳn, qua vài vạn năm nữa, khi khe nứt Thiên Trụ bào mòn hết oán khí và sát khí trên người nàng ta, có lẽ thần trí nàng ta sẽ thanh tỉnh lại, sẽ có cơ hội đi đầu thai.”


Tang Ca gật đầu, không chút do dự nói: “Vậy thì phong ấn đi.”

Ánh mắt Cửu Ca nhìn nàng bổng đầy kỳ quái: “Nha đầu ngươi đúng là kỳ lạ thật…” Xong hắn cũng không để tâm nhiều, phong ấn thì phong ấn thôi.

Cửu Ca vẫy tay, chỉ thấy bộ khô lâu đang lơ lửng phía sau Tử Trúc bổng nhẹ nhàng trôi tới trước mặt hắn, chính vào lúc cửu Ca ném nó vào trong khe nứt Thiên Trụ thì bộ khô lâu lại xảy ra biến hóa, chỉ nhìn thấy cánh tay trơ xương kia bỗng vươn dài, lao vút về phía Tang Ca kéo theo nàng cùng tiến vào khe nứt Thiên Trụ.

Quá trình xảy ra việc này quá nhanh, Liên Trì vẫn còn chưa kịp phản ứng thì Tang Ca đã bị Hồng Liên kéo đi. Cùng lúc đó tiếng cười càn rỡ của Hồng Liên vang lên: “Ha ha ha, có thêm Tang Ca cùng bồi táng với ta, đời này ta cũng không còn gì hối tiếng nữa rồi! Ha ha ha!”

Hóa ra chẳng biết từ khi nào Hồng Liên đã tỉnh lại, nàng ta đã nghe thấy hết lời của cửu Ca, biết rõ bản thân sẽ không thoát được, cho nên mới quyết tâm kéo theo cả Tang Ca đi cùng.

Cánh tay trơ xương của Hồng Liên siết rất chặt, Tang Ca thử dãy giụa mấy lần đều không được, không những thế lại càng đấy hai người tiến sát vào khe nứt Thiên Trụ hơn.

“Không!!” Liên Trì hoảng hốt gầm lên, cảnh tượng đang diễn ra khiến hắn không dám tin vào mắt mình.

Lực lượng từ khe nứt Thiên Trụ tỏa ra khiến Hồng Liên đau đớn, lực lượng đó không ngừng ăn mòn thân thể nàng ta từng chút một. Hồng Liên gắng sức chổng lại lực hút từ phía sau, bàn tay hóa thành ma trảo đặt lên vị trí trái tim của Tang Ca.

“Tang Ca, ngươi có gì muốn nói với Liên Trì nữa hay không?”

Nắm tay Liên Trì siết chặt lại, mấy lần muốn xông lên đều bị cửu Ca cản lại. Hắn ta sa sầm mặt nói: “Lực lượng từ khe nứt Thiên Trụ không thế khinh thường, bây giờ ngươi mạo hiếm lao lên cũng chỉ là chịu chết!”


Đôi mắt Liên Trì một mực dõi theo Tang Ca không rời, cảnh tượng năm xưa khi Tang Ca dùng linh hồn mở ra trận pháp Chiêu Hồn lại tái hiện trong ký ức của hắn, khiến trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt lại, vừa khó thở vừa đau đớn khôn nguôi.

Rốt cuộc, hắn vẫn không bảo vệ được nàng.

Liên Trì nở nụ cười tự giễu, năm xưa đã vậy, bây giờ khi nàng đứng trước mặt hắn, hắn vẫn không tài nào bảo vệ được nàng. Hắn đúng là một tên vô dụng không hơn không kém…

Tang Ca rũ mắt nhìn Liên Trì đang đứng phía

dưới, gương mặt hốt hoảng đến thất thố của hắn đâm thẳng vào trái tim nàng, khiến nàng không dám nhìn tiếp nữa mà là mở miệng nói: “Liên Trì, chàng có nhớ những gì mà bản thân đã từng nói với ta hay không?”

Nói với nàng ư?

Liên Trì bỗng nhớ tới một câu ‘nếu phải chia xa, ta sẽ giết nàng trước’ khi ấy của mình…

Hắn cong môi muốn nở nụ cười với nàng, nhưng đôi mắt lại dường như đang rơi lệ, Tang Ca, sao ta có thế nỡ ra tay với nàng được cơ chứ, khônq ai có thể qiết nànq, kể cả bản thân ta!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.