Về vấn đề một người giấy nhỏ bé như Tử Trúc có thể khiêng bộ khô lâu Hồng Liên đi theo thì… Không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Liên Trì.
Hắn chỉ thản nhiên phân phó một câu đó, sau đó cũng cất bước đi theo hai người, đế lại một mình Tử Trúc vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Tới lúc nó hiểu ra Liên Trì muốn mình làm gì thì hắn đã đi xa từ lâu, khiến Tử Trúc tức mà không làm gì được!
Bước chân của Tang Ca ban đầu vốn rất nhanh, có thể theo kịp cửu Ca, nhưng sau đó lại càng ngày càng chậm. Nửa là nàng có ý chờ Liên Trì, nửa còn lại có chuyện muốn nói với hắn.
Chờ tới khi Liên Trì sóng bước bên nàng thì Cửu Ca ở phía trên đã bỏ cách bọn họ rất xa rồi. Liên Trì đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường, hắn nghiêng đầu thấp thỏm hỏi: “Sao vậy?”
Tang Ca đắn đo hồi lâu mới mở lời: “Chuyện giữa ta và chàng xem như đã rõ, vậy còn chuyện của hai đứa nhóc thì thế nào?”
Liên Trì ngấn người ra, mất một lúc hắn mới biết ‘hai đứa nhóc’ trong miệng của nàng là ai – ngoài chủ nhân của thân thể bọn họ đang dùng thì còn ai nữa.
Chuyện này đúng là Liên Trì chưa từng cân nhắc tới, hắn hỏi nàng: “Ý của nàng thì thế nào?”
Tang Ca từ tổn đáp: “Trong những năm ở bên cạnh nha đầu kia, trong lúc vô tình ta đã xem cho cô ấy một quẻ, vổn dĩ kiếp này cô ấy không có duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395549/chuong-104.html