“Tôi hỏi câu cuối được không?” Thù oán giữa Nghị Lâm và nhà họ Nghị xem như đã rõ ràng, nhưng tôi vẫn còn một thắc mắc rất lớn.
Nghị Lâm ừ hử một tiếng, tôi hẵng giọng sau đó mới mở miệng: “Rốt cuộc thì anh và Liên Trì có mối quan hệ gì với nhau?”
“Hửm… Nói thế nào nhỉ, thật ra mối quan hệ giữa tôi là Liên Trì là mối quan hệ cộng sinh, dường như là hai người riêng biệt, nhưng dường như lại là một người.” Nghị Lâm nhìn nét mặt căng thẳng của tôi không khỏi bật cười: “Nhưng em yên tâm, tôi không có cảm giác gì với tên Tang Ca hết, một chút cũng không. Có lẽ chúng tôi thật sự là hai người.”
Tôi bĩu môi, đẩy hắn ra sau đó đứng dậy nhỏ giọng hừ một tiếng: “Anh có cảm giác gì với Tang Ca hay không thì có liên quan gì tới tôi?”
Nghị Lâm nghiêng đầu, ánh mắt đặt trên chiếc mặt nạ đen tuyền của mình, cười như không cười nói: “Vậy sao?”
Tai tôi đỏ ửng, tôi quay đầu không đáp nữa.
Nghị Lâm cười khẽ một tiếng, sau đó vươn tay kéo tôi ngồi xuống, hắn tì cằm lên vai tôi, giọng nói ấm áp mê hoặc lòng người vang lên:
“Hoài Thục, sau khi tôi xử lý xong chuyện nhà họ Nghị thì đi với tôi nhé?”
“Đi đâu?”
“Tới một nơi rất xa mà chỉ có hai chúng ta.”
Tôi bổng trầm ngâm không biết nên đáp lại lời này thế nào, Nghị Lâm cũng không ép tôi, thấy tôi không lên tiếng hắn cũng không nói nữa.
Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395546/chuong-101.html