Nghĩtới trong lòng Nghị Lâm có bóng hình người con gái khác, không hiếu sao tôi lại thấy buồn buồn. Có lẽ chưa từng thấy hắn ra tay hại tôi, hoặc giả là hắn đã từng cứu tôi vài lần, cho nên khiến tôi không còn thấy sợ hắn nữa.
Tôi nghiêng người dựa đầu vào gốc cây to lớn phía sau, đôi mắt thì dõi theo ánh lửa bập bùng phía xa, sau đó nói ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình. Tôi hỏi hắn: “Rốt cuộc chuyện giữa anh và nhà họ Nghị là thế nào? Có thể kể cho tôi nghe được không?”
Nghị Lâm rũ đầu im lặng, có thể là đang suy nghĩ nên nói chuyện này thế nào với tôi, cũng có thể là hắn không muốn nói.
Hồi lâu vẫn không thấy hẳn đáp, tôi bèn hỏi lại: “Không thể nói à?”
Nghị Lâm vẫn lặng im không một tiếng động.
Tôi nghi ngờ quay đầu nhìn thì đã phát hiện hắn đã ngủ từ lâu. Đôi mi cong dài rũ xuống che khuất đôi mắt đẹp bên trong, sống mũi cao thẳng, miệng thì mím chặt. Kể cả trong giấc ngủ hai đầu lông mày của hắn cũng nhíu lại đầy vẻ suy tư.
Mặt nạ đen tuyền sáng bóng che khuất đi một nửa dung nhan ấy. Tôi không khỏi tò mò, rốt cuộc phía sau chiếc mặt nạ ấy là một gương mặt như thế nào? Hẳn phải rất đẹp…
Trong đầu tôi có một giọng nói không ngừng vang lên bảo rằng tôi hãy đưa tay tháo chiếc mặt nạ đó xuống đi, mà quả thật tôi cũng nâng tay lên chạm vào chiếc mặt nạ đó.
Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395545/chuong-100.html