Sáng hôm sau, nha hoàn tới mở cửa phòng cho tôi nhìn tôi bằng ánh mắt rất quái dị. Tôi lười để ý tới nàng ta, nhanh chóng thay quần áo fôi tới đại sảnh để ‘thỉnh an mẹ chồng’ theo như lời nha hoàn đó.
Sau đó tôi mới phát hiện, không chỉ nha hoàn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, mà hầu như người nào nhìn thấy tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngay tới cả mẹ của Hà Liễu cũng không ngoại lệ.
Bà ta đã ngoài năm mươi, trên đầu đã có tóc mai. Mắt hơi xếch lên, mặt dài, cằm tròn, không phải là kiếu gương mặt phúc hậu, ngược lại nhìn có vẻ cay độc.
Bà ta đang ngồi uống trà, nhìn thấy tôi tới, vội đặt tách trà xuống, mắt nhìn tôi lăm lãm, giống như tồi là quái vật vậy. Nha hoàn đứng bên cạnh đẩy tôi một cái, làm tồi suýt ngã. Tôi còn chưa kịp quay lại lườm nàng ta, thì đã nghe một giọng nói the thé vang lên.
“Đúng là nha đầu dân dã khồng biết phép tắc!” Hà phu nhân mở miệng quát lớn, chiếc quạt gỗ trong tay đặt cạch một tiếng xuống bàn.
Nha đầu đứng bên cạnh lập tức đạp vào chân tôi một cái, tôi giật mình, khồng kịp phòng bị, đầu gối nện xuống sàn nhà, cơn đau kéo đến khiến tôi không nhịn được nhíu mày.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, ai nấy
dều mang vẻ cười trên nồi đau của người khác. Tôi nghĩ nghĩ một lát, sau đó bình thản nhấc ch.ân đứng dậy, dưới ánh mắt trợn to của mọi người, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395470/chuong-25.html