Sau đó, đương nhiên là tôi im lặng nghe tiếng gào thét tới chói tai của Hà Liễu.
Hà Liễu vừa vào phòng, người giấy đã lập tức bay lên, sáng rực rỡ trong đêm tối. Nó lao về phía Hà Liều sau lưng tôi, Hà Liều coi khinh một người giấy, không thèm để ý, mãi tới khi người giấy lao tới gần, nó mới cảnh giác ra tay.
Nói là Tử Trúc cùng Hà Liều đánh nhau, chi bằng nói Hà Liều đơn phương bị Tử Trúc đánh.
Tôi cảm thấy cạn lời… Quả nhiên, suy tính gì đó dều vứt hết đi, bạo lực mới là thứ tốt nhất!
Lâm Đại cùng A Nhược trốn sau lưng tôi, nhìn Hà Liều bị Tử Trúc đánh cho không ra hình quỷ, mới cảm khái một tiếng:
“Sảng khoái thật, từ lúc nhìn thấy Hà Liều tới bây giờ, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn bị đánh thảm tới như vậy.” Lâm Đại mở miệng gật gù. Lâm Đại đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, gương mặt cũng thanh tú, xinh đẹp.
Nàng ta đẩy A Nhược ồ bên cạnh một cái: “Ngươi nói có đúng không, A Nhược?”
A Nhược rụt rè gật gật đầu.
“Này, ngươi tìm thứ đỏ ở đâu vậy, lợi hại như vậy! Có thể cho ta được không?” Lâm Đại không biết xấu hổ mở miệng ra là đòi thứ có ích cho mình.
Khóe miệng tôi giật giật: “Ngươi có thể đi chết được rồi.” Mở miệng ra là đòi đồ của người khác. Chưa kể, đồ đó cũng phải là của tôi. Tính khí của Tử Trúc cũng không tốt, nếu như tôi dồng ý đưa nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395469/chuong-24.html