Chưa về tới Hà gia, mà đã nghe thấy tiếng nhạc não nề u oán. Tôi ngồi dựa vào kiệu, cả người như mất hết sức lực. Hai bên đường, người đi tấp nập, thì thầm to nhỏ rồi chỉ chỉ vào chiếc kiệu hoa mà tôi đang ngồi, nói đúng hơn là chỉ vào tôi đang ngồi trên kiệu.
Hà gia là một thôn hộ giàu có có tiếng ở trấn, căn nhà nào to nhất, lớn nhất, đẹp nhất, thì chính là của Hà gia.
Thế nhưng ở cửa lớn Hà gia lúc này không phải là treo câu đối đỏ, treo lồng đèn đỏ, mà là một màu trắng xám âm trầm. Trong nhà thi thoảng còn truyền tới tiếng kêu khóc nỉ non, làm cho lòng người nặng nề.
Đây đâu phải là cảnh đón tân nương, mà là đón người chết thì đúng hơn.
Trước cửa lớn Hà gia cũng chỉ có một lão quản gia, nhìn thấy đoàn người và tôi ngồi trong kiệu đi tới, lão chậm rãi bước ra.
“Thiếu phu nhân, không thể đi cửa chính, đi qua cửa sau đi.” Nói xong lão phất tay, đi vào trong nhà, cửa lớn Hà gia lại khép chặt.
Tôi: Lão ta chờ tôi tới chỉ để nói câu này thôi đúng không?
Đám người vần cứng nhắc đứng ở cửa, khồng khác gì những con rối gồ. Bọn họ khồng đi, cho nên tồi đương nhiên vẫn ở chỗ cũ, cả người tôi nhũn ra,
không còn sức lực. Tôi cũng rất muốn đi, nhưng đám người kia vẫn chôn chân tại chỗ.
Cửa lớn lúc này lại mở ra, nhưng không phải là lão quản gia khi nãy mà là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395464/chuong-19.html