“Tang Ca là người cai quản vạn quỷ.” Nghị Lâm lạnh nhạt trả lời.
“Là Diêm Vương à?” Tôi thắc mắc, cai quản vạn quỷ, tức là: “Anh cũng bị cô ấy khống chế.”
“… Không, Tang Ca không phải là Diêm Vương. Cô ta đã mất tích từ sau trận đại chiến vạn quỷ trăm năm trước rồi.” Nghị Lâm trầm mặc một chút, mới mở miệng đáp lại.
Tôi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Không phải anh mới chết không lâu sao, sao lại biết chuyện trăm năm trước?”
“… Nghe lão quỷ kể lại.” Trận đại chiến đó rung động quỷ giới, ngay cả một người như Diêm Vương cũng phải đích thân xuống tận đó trấn áp vài lệ quỷ hung dữ nghìn năm. Vị Tang Ca đại nhân trong truyền thuyết, cũng theo đó mà biến mất. Nghe nói còn có cả hung thú kỳ lân của cô ta nữa.
“Cho tôi hỏi một câu nhé? Hiện tại anh đang làm gì dưới đó vậy?” Tôi thề! Tôi hoàn toàn khồng có ý mỉa mai hay gì khác, chỉ đơn giản là thắc mắc thối.
Nghị Lâm nhếch miệng: “Cai quản Vạn quỷ.”
“…” Không phải bảo người cai quản Vạn quỷ là Tang Ca sao? Lừa người à?!
Tôi cảm thấy chủ đề này chắc chắn không hay ho gì, ho khan một tiếng, dời chủ đề: “Người đêm đó là anh à?”
Nghị Lâm nâng mắt, dường như không hiểu vì sao đột nhiên tôi lại hỏi cái này nhưng hắn vẫn lạnh nhạt mở miệng: “Đêm nào?”
“…Đêm động phòng ở nhà họ Nghị.”
“Cô tưởng tôi không có việc gì làm à?” Đôi mắt Nghị Lâm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395463/chuong-18.html