“Tang Ca, bỏ đi, hắn đã chết rồi, muốn cứu cũng cứu không nổi.”
Tang Ca? Tang Ca là ai? Còn nữa, tôi muốn cứu ai?
Giọng nói đó không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí của tôi, đầu tôi đau nhức dữ dội, huyệt thái dương hai bên giật giật, tôi nhăn mày, đưa hai tay lên ôm đầu.
Đau, đau đầu quá!
“Hoài Thục, Hoài Thục, mợ làm sao vậy?” Giọng nói tràn đầy lo lắng của Vân Tâm vang lên.
Hoài Thục Đúng fôi, tồi tên là Hoài Thục!
Minh Hoài Thục!
Cơn đau đầu dần dần dịu đi, tôi cũng không còn nghe thấy giọng nói đó nữa, tối thả tay xuống, chớp chớp mắt vài cái, nhìn cho rõ mọi thứ xung quanh.
Trước mặt tôi là gương mặt của Vân Tâm được phóng đại lên rất nhiều lần.
Bình thường Vân Tâm vốn đã rất trắng, nay chỉ còn lại linh hồn lại còn trắng hơn.
Hai mắt cô ấy đang mở to, nhìn chằm chằm vào tồi, mặc dù trong ánh mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng nhưng đột nhiên nhìn thấy một gương mặt trắng bệch như thế tôi cũng rất giật mình có được không!
Tim tôi giật thót một cái, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Vân
Tâm.
“Mợ làm sao vậy, đột nhiên lại ôm đầu?” Vân Tâm nhìn tôi đầy suy tư.
“Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát tôi.” Lời nói dối này sơ hở đủ đường.
Ngay đến chính tôi còn không tin, một người thông minh như Vân Tâm sao có thể
“ừm, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395459/chuong-14.html