Ân Quả đứng im tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Trần Lạc cười: “Em cứ đứng im ở đó đi, anh tới cũng được.”
Ân Quả như cũ không nói gì.
Hai người cách nhau chỉ vỏn vẹn mười mét, Trần Lạc nhìn đứa trẻ mình một lòng một dạ tâm niệm, thần sắc ôn nhu: “Anh thả bọn họ đi, Quả Quả về với anh được không?”
Đôi tay lạnh lẽo của anh xoa gò má non mịn của Ân Quả, ánh mắt lưu luyến.
Ân Quả vẫn thắc mắc: “Trần Lạc, anh… Vì sao lại không rời khỏi thôn?”
Anh ấy cường đại như vậy, hẳn không thiếu cách rời đi.
“Vì sao lại là em?” Cậu hỏi.
Trần Lạc cười nhẹ, mây đen xua đi, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống y phục đỏ tươi như máu, xuống tóc đen như mực, ôn nhu như nước.
Trần Lạc nói: “Vì em là em thôi.” Từ cái lúc Ân Quả nắm lấy tay anh dắt đi, liền chú định kiếp này hai người dây dưa không rõ.
“Trần Lạc, anh là quỷ còn em là người, anh phải hiểu quỷ cùng người không thể ở bên nhau..” Cậu nhấp môi, đôi mắt ảm đạm: “Đối với việc làm khi còn nhỏ, em xin lỗi…”
Trần Lạc ánh mắt nóng rực: “Quả Quả, cái anh cần không phải lời xin lỗi của em.” Cái anh muốn từ trước tới giờ, chỉ có người này mà thôi.
Ân Quả trầm mặc, lấy ra dao găm của Mộc Dương.
Trần Lạc ánh mắt hơi lóe.
Ân Quả nói: “Thanh dao găm này, chỉ cần em cầm nó đâm vào trái tim anh, anh sẽ chết.”
Trần Lạc lẳng lặng nhìn Ân Quả, đột nhiên bắt lấy cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-tieu-nam-ty-ty/4599352/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.