Tôi nhìn Tề Linh,dường như cũng đã hiểu ra,trên đường mãi không liên lạc được với Tề Linh,nghĩ chắc hẳn cô ấy đã lén lút chạy ra ngoài rồi
Tôi nói với Tề Linh " em chạy trốn ra đây à?"
Sau khi nghe tôi hỏi Tề Linh có chút bất ngờ trả lời " sao chàng biết?"
Tôi cười với cô ấy nói " Cửu gia đưa em ra?"
Sau khi nghe tôi nói như vậy,Tề Linh càng thêm sùng bái nhìn tôi nói " chàng đâu biết xem tướng đâu?"
Tôi cười,sau đó nói " thật ra,dùng cái đầu là có thể đoán được ngay,với thân phận của em,nếu như ra vào chỗ này,thì không cần phải lén lén lút lút,nếu em đã bọc kín mít như thế này,chắc chắn là không muốn người khác nhìn thấy,vì vậy chuyện em trốn chạy đến đây là không có nghi ngờ gì,hơn nữa,em có thể trong một khoảng thời gian ngắn mà biết anh ở đây,ngoài Cửu gia ra,e rằng chẳng còn ai biết nữa"
Tề Linh nghe tôi phân tích,liên tục gật đầu,hiển nhiên là thấy tôi nói vô cùng có lí, " hihi,chàng cũng thông minh đó chứ,có điều,chắc chắn chàng không đoán được,ta tiếp theo muốn làm gì?"
Tôi nhìn Tề Linh,nói với cô ấy " tiếp theo em định làm cái gì?"
Tề Linh mỉm cười với tôi " muốn đi cùng chàng đó"
" Thật hay giả vậy?" tôi nhìn Tề Linh một cách kì quái,tôi đang cố nhìn xem biểu cảm của cô ấy để xem có phải đang đùa với tôi không,bởi vì trước đây,Cha của Tề Linh đã nói với tôi cùng rõ ràng,sau khi tôi lên được cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427509/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.