Sau khi nghe chú Long nói,tôi nghĩ,dù gì lúc ở trên xe,thấy Xa Dục và Hồ Đình Đình ở trong điện thoại ,hận không thể dính lại với nhau
Tôi mỉm cười,vẫn nên quay về phòng suy nghĩ cái ngọc bội Tề Linh đưa cho tôi,liền nói với chú Long một tiếng rồi lập tức lên tầng
Chú Long cũng không nói gì nhiều,tôi vừa quay người định lên lầu,ông ta đột nhiên gọi tôi lại
Tôi nghi hoặc nhìn ông ta,chú Long nói với tôi " đúng rôi,tôi đã giúp cậu nói với bên Dược Đường rồi,ngày mai cậu tự mình qua đó là được"
Tôi gật đầu
Sau khi về phòng,Xa Dục quả nhiên không ở đây,tôi lôi miếng ngọc bội Tề Linh đưa cho ra,cầm ngọc bội,sau đó nói nhẹ nhàng " Tề Linh,em ở trong đó không?" dường như cách mở đầu của tôi có chút vấn đề
Tôi dùng tất cả các cách mình biết,sắp phá nát cái miếng ngọc này rồi,nhưng mà nó vẫn không có bất kì phản ứng nào
Dường như bên trong một chi tiết nào đó đã xảy ra vấn đề,nghịch miếng ngọc bội 2 tiếng,trời cũng đã hoàn toàn tối,nhưng mà miếng ngọc bội này vẫn yên tĩnh nằm ở đó,ngoài việc thỉnh thoảng truyền đến cảm giác ấm áp chứng tỏ Tề Linh vẫn ở bên trong,những cái khác không hề có gì bất thường
Sau khi nhìn thấy cảnh này,tôi nghĩ,nguyện vọng muốn chủ động tìm Tề Linh chắc là làm không được rồi
Tuy đã là buổi tối,nhưng mà tôi không hề buồn ngủ,lôi điện thoại ra,hỏi Xa Dục có về hay không
Có điều Xa Dục không hề để ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427508/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.