Đi xuống dưới tầng mở cửa, lúc này Trương Siêu vẫn bộ dạng thư sinh như cũ., Vẫn mặc một chiếc áo sơ mi, đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ vẫy tay với Lưu Kiến Minh "chú, cháu đến rồi"
Sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của Trương siêu rất vui mừng, thậm chí là hưng phấn. Cậu ta nhanh chóng đi đến trước mặt tôi, " Chung ca, cuối cùng anh cũng về rồi, Em nhớ anh sắp chết, lần trước năng lượng thể mà anh cho em, làm cho cho em đã có rất nhiều nhận thức mới về nghiên cứu hồn phách"
Tuy là chia tay với cậu ta cũng chưa bao lâu, nhưng mà thời gian này, chúng tôi đã trải qua quá nhiều chuyện. Vì vậy, giữa tôi và Trương siêu rõ ràng là chưa xa cách bao lâu nhưng mà hai người lại cảm thấy dường như đã xa cách lâu lắm rồi
Trương siêu vẫn là Trương siêu, vừa nói đến những kiến thức chuyên ngành của cậu ta, thì bắt đầu luyên thuyên không ngừng nghỉ
Cậu ta không quan tâm chúng tôi có hiểu hay không, tự mình nói với mình. Tuy là tôi cũng không hiểu lắm, nhưng mà tôi có thể biết, mấy hồn phách lần trước chúng tôi cho cậu ấy, có giúp đỡ rất lớn đối với Trương siêu.
Chúng tôi không đành lòng ngắt ngang lời Trương siêu nói. Nghe cậu ta nói cả nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi cũng ở bên cạnh gật đầu phối hợp, Cho dù là một câu cũng không hiểu.
Cho đến khi Trương siêu nói xong,Lưu Kiến Minh nói với cậu ta " tiểu Siêu, chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427470/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.