Một thân một mình ở trong phòng, Lương Ý không ngừng đi qua đi lại giữa giường và ghếsalon, có vẻ như đang suy nghĩ rất đau đầu, thỉnh thoảng nét mặt lạithoáng hiện lên khổ sở, sầu lo, nóng nảy. Một lúc sau, cô quay đầu lạinhìn đồng hồ báo thức, bây giờ đã là một giờ sáng, Sở Du ra khỏi phòngcũng được nửa tiếng rồi.
Cuối cùng, Lương Ý cắn môi, thở dài mộttiếng, ủ rũ cúi đầu ngồi phịch xuống ghế salon. Cô thực sự không nghĩ ra được biện pháp chạy trốn khả thi nào cả.
Lúc này, cánh cửatruyền đến âm thanh mở khóa, trái tim Lương Ý đập lỡ mất một nhịp, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, cả người rơi vào trạng thái phòng bị caođộ.
"Tiểu Ý."
Cửa phòng được mở ra, Sở Du mặc áo sơ mitrắng đi vào, thấy Lương Ý đang ngồi ở trên ghế sa lon thì gọi mộttiếng. Sau đó anh đóng chặt cửa, bước nhanh đi tới trước mặt cô, vòngtay ôm cô thật chặt.
Lương Ý bị Sở Du ôm chặt thì chết lặng, thân thể lạnh lẽo của anh khiến cô bất giác rùng mình một cái. Hình như côcòn cảm nhận được một mùi giống như rỉ sắt từ trên người anh.
"Tiểu Ý, mệt lắm sao?" Sở Du ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Lương Ý cố gắng lắc lắc cái cổ cứng ngắc. Sở Du trước mắt khiến cô cảm thấythực xa lạ, à không, phải nói là vô cùng xa lạ. Trong trí nhớ của cô, Sở Du vĩnh viễn đều bày ra vẻ mặt như pocker, tuyệt đối không giống vớihiện tại, ôn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039266/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.