Lương Ý kinh ngạc nhìn qua một đống chén dĩa hỗn độn chồng chất trênkhay trà, ánh mắt để lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô theo bản năng vuốt ve bụng,bàn tay không ngừng run rẩy, cả người thoạt nhìn có chút bị thần kinhloạn.
"Thiếu phu nhân, cô còn đói không?" Dì Linh lại bưng hai món ăn còn có hai bát cơm tới, cẩn thận hỏi.
Lương Ý từ từ ngước mặt lên nhìn bà, "Tôi có phải là . . . . . sắp chết. . . . . ." Giọng cô không còn hơi sức, còn hơi run rẩy, nhìn ra đượclúc này cô cực kỳ sợ hãi. Cảm giác bụng đói kêu vang xâm nhập thần kinhcủa cô lần nữa, cô muốn đưa tay ra đón lấy thức ăn dì Linh bưng tới ănngấu ăn nghiến, nhưng lý trí nói cho cô biết cô không thể ăn nữa, cô chỉ có thể vô dụng cúi đầu xuống, nước mắt ròng ròng.
Dì Linh vội vàng đặt cái khay trong tay xuống, đi tới bên cạnh cô ngồixổm xuống an ủi cô,"Thiếu phu nhân, cô đang nói hưu nói vượn cái gì đấy. Sao lại có chết hay không, chớ tự hù dọa mình."
Lương Ý lau nước mắt bên khóe mắt, ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: "Nhưng tôi đã ăn 6 bát cơm, 5 món ăn, tại sao tôi còn đói như vậy? Còn luôn muốnăn? Tôi sẽ không bởi vì ăn quá nhiều mà no chết chứ?" Cô trở mình mộtcái, đem sự nghi ngờ của mình nói ra, vừa nghĩ tới cái chết của mình bởi vì do mình ăn no mà chết thì cô đã cảm thấy rất mất thể diện.
"Chuyện này. . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039215/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.