Lưu Na mới vừa vặn bước vào cửa phòng đã nhìn thấy Lương Ý ngồi ở trênghế sa lon úp mặt vào hai lòng bàn tay khóc dọa sợ không nhẹ. Cô ấy bước nhanh chạy lên trước, sắc mặt trắng bệch, cánh môi run rẩy hỏi,"Tiểu Ý? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Ý nghe thấy Lưu Na hỏi, chậm chạp ngẩng đầu, lấy tay tùy ý vuốtmặt, lau hết vệt nước mắt trên gò má đi, hốc mắt cô sưng sưng hồng hồng, lòng trắng mắt còn có vài sợi tơ máu, nhìn một cái cũng biết cô đã khóc được một lúc.
"Na Na, có thể tớ sắp chết rồi." Cô nghẹn ngào nghiêng mặt, ánh mắt né tránh.
Lương Ý nhỏ giọng nói, nước mắt ròng ròng làm gương mặt của Lưu Na lậptức trắng xanh, sau trở nên trắng bệch, so với lúc mới vừa vào cửa thìcàng thêm dọa người. Cô ấy kinh ngạc nhìn Lương Ý, trong lòng hỗn loạn,cổ họng như bị thứ gì chẹn ngang, nói không ra lời.
"Nhưng mà trước khi tớ chết, tớ nhất định sẽ để cho cậu rời khỏi nơinày. Tớ thề!" Lương Ý quay đầu nhìn cô ấy, nói lời thề son sắt với côấy. Tròng mắt cô lóe ra lòng tin tuyệt đối, như có ma lực làm người takhông thể không tin.
Lưu Na sững sờ một lúc lâu rốt cuộc khôi phục lại, khôi phục khả năngnói chuyện, cô ấy nở nụ cười miễn cưỡng, khô khốc mà nói, "Tiểu Ý, chớsuy nghĩ lung tung. Sẽ không chết, chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây .Cho nên, đừng cứ mãi tự mình hù dọa mình, biết không?" Lưu Na ngẩng đầulên, sờ sờ đầu Lương Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039214/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.