"Thiếu phu nhân, cô nên ăn cơm." Quản gia bưng thức ăn đi vào gian phòng, nói với Lương Ý đang ngồi ở trước bàn trang điểm.
Lương Ý không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt hỏi câu: "Dì Linh đâu?" "
Gần đây thân thể dì Linh không thoải mái, cho nên chuyện ăn ở ngủ nghỉ của thiếu phu nhân tạm thời do tôi phụ trách." Quản gia đặt thức ăn xuống, xoay người chuẩn bị rời phòng.
"Đợi chút." Lương Ý gọi ông ta dừng lại.
Quản gia chậm rãi quay đầu lại, "Còn có việc gì sao? Thiếu phu nhân."
Lương Ý khó chịu trừng mắt nhìn, quay đầu, nói cứng ngắc: "Sở Du anh. . . . . . hiện tại anh ấy như thế nào?"
Tròng mắt quản gia thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó mới nói: "Tôi còn tưởng rằng thiếu phu nhân không thèm quan tâm đến thương thế của thiếu gia."
Lương Ý cắn răng, cứng rắn nói: "Tôi không có quan tâm anh ấy."
Quản gia cười nhạt một tiếng, vặn mở cửa, "Thiếu phu nhân biết trước kia thiếu gia bị bệnh tim chứ?"
Lời của ông ta làm Lương Ý bỗng nhiên kinh ngạc, lúc cô đang muốn hỏi ông ta tường tận, quản gia đã đóng cửa lại, rời khỏi phòng, cô bước nhanh tới trước cửa, dùng lực vỗ mạnh nhiều lần lên cửa phòng, nhưng từ đầu đến cuối quản gia vẫn không có quay đầu lại, theo tiếng bước chân xa dần, Lương Ý cuối cùng cũng buông cánh tay vỗ vào cánh cửa xuống.
Cảm giác đói ập tới, một tay cô vuốt bụng xẹp lép của mình, chấp nhận đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039207/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.