Không cần nói cũng biết, gần như tất cả những thực phẩm ở đây cũng đều đã hỏng hết không còn gì. 
Nhìn xem mấy chiếc xe đẩy hàng rỗng tuếch, đặt lung tung ở bên cạnh, Lạc Vân liền tùy tiện kéo lấy một chiếc, bắt đầu đi vào trong, tìm kiếm xem có thứ gì còn dùng được hay không, sẵn tiện lại hồi ức cảm giác đi dạo siêu thị ở kiếp trước. 
Tuy rằng có ánh trăng, nhưng bởi vì kệ hàng xếp quá dày đặc, nên tầm mắt của Lạc Vân cũng không được rõ ràng cho lắm. 
Trong cả tầng lầu tối đen như mực, ngoại trừ tiếng bánh xe lăn tròn trên mặt đất, cùng với tiếng bước chân chậm rãi của y, thì cũng đã không còn bất kỳ thanh âm nào nữa. 
Đúng vậy, không biết là vì cớ gì, rõ ràng là có thực thể, hơn nữa, còn có cả cái bóng phản chiếu dưới ánh trăng, nhưng Diệp Tư Thần khi bước đi, lại không hề phát ra một chút tiếng động nào. 
Hắn cứ vậy đi theo sau lưng y, cho y cảm giác giống như bản thân đã thuê được một vệ sĩ cao cấp, cũng không cần sợ phía sau kệ hàng trước mặt sẽ đột ngột có một con lệ quỷ nhảy ra nữa. 
Bởi vì nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, ai mới là người bị dọa đến hồn phi phách tán thì vẫn còn chưa biết được. 
Lạc Vân trước kia đã từng đọc qua một bài báo, trong đó có nói, mật ong, mì và các loại đậu khô đóng hộp,...là thực phẩm có thể để được thời gian lâu nhất, có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dau-bi-le-quy-treo-giuong/3033766/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.